Chương 6: Ngươi biết phòng livestream Âm Phủ Chữa Lành Mỗi Ngày không?
"Ba ngươi hẳn là đã đi được vài ngày rồi, Tiểu Hầu Tử ở nhà đã đói đến mức hôn mê bất tỉnh. Ta mới vừa gọi điện thoại cho cảnh sát, các ngươi mau trở lại đi."
"Haizzz... " đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của người hàng xóm.
Không ngờ một ngời đang khỏe mạnh bình thường, lại cứ vậy âm thầm ra đi.
"Dạ! Vâng! Vâng!"
Chung Hà không biết mình đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ mấy chữ ‘vâng dạ’.
Chờ hắn kịp phản ứng, hắn đã chạy ra khỏi công ty...
Giầy trên chân cũng rớt một chiếc.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, mờ mịt.
Không biết làm sao.
Cha của hắn đi rồi.
Trong đầu Chung Hà đột nhiên hồi tưởng lại ngày đó, hắn nhận được điện thoại lúc nửa đêm.
Là lão gia tử đánh tới.
Khi đó hắn không chăm chú nghe, nhưng lúc này lại vô cùng rõ ràng.
Mỗi lần mỗi lần, văng vẳng trong đầu hắn.
'Ngày mai trở về một chuyến đi.'
‘Đối xử với vợ cho thật tốt.’
"Sao có thể thế được, cha..."
Chung Hà che mặt, vô lực mà tựa vào trạm dừng xe.
Tại sao, hắn không phát hiện sớm hơn.
...
Trong bệnh viện, người phụ nữ nằm ở trên giường, trên mặt có vài vết thương nhỏ, trên tay cắm dây truyền nước, vẫn còn đang hôn mê.
Ngoài Phòng bệnh, người đàn ông ngồi ở trên ghế, đáy mắt xanh đen, râu ria cũng không cạo.
Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía phòng bệnh, cũng không dám đi vào.
Đang lúc này, mấy người đến gần, ngừng lại ở trước mặt hắn.
"Là Phương Ngụy Đông tiên sinh sao? Chúng ta tới từ phân cục Lâm thành."
Người nọ mặc thường phục, vừa nói, vừa lưu loát lấy ra giấy chứng nhận cho hắn nhìn.
Phương Ngụy Đông chậm rãi đứng dậy, âm thanh khàn khàn: "Là ta."
"Về vụ tai nạn xe cộ đêm đó, chúng ta có chút việc muốn nói."
"Vâng."
Chu Chí Quốc cũng hiểu tâm trạng của người nhà.
Hắn chỉ nói đơn giản, cũng báo rằng đã tìm được người gây ra họa, hi vọng hắn có thời gian thì tới cục cảnh sát một chuyến.
Cuối cùng, Chu Chí Quốc hỏi hắn một vấn đề: "Ngươi biết phòng livestream Âm Phủ Chữa Lành Mỗi Ngày không?"
Phương Ngụy Đông lắc đầu.
Chu Chí Quốc lại lấy ra một tờ giấy A4.
Phía trên là bức ảnh bọn họ căn cứ theo cư dân mạng miêu tả, tạm thời tìm được vẽ lại.
Người trong ảnh, mặc một thân áo bào trắng, trên đầu còn mang cái mũ dài, viết 'Nhất Kiến Sinh Tài' .
Gương mặt đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, khóe mắt hơi xếch, mang theo vài phần tà khí.
Giống như là một Cos Bạch Vô Thường.
Con ngươi Phương Ngụy Đông co lại, nhanh chóng dời tầm mắt đi, "Chưa từng thấy."
Hắn rất khó mà tránh khỏi việc liên tưởng, có phải hồn phách con gái đã...
Chu Chí Quốc: "Xin lỗi Phương tiên sinh, căn cứ theo các cư dân nhiệt tâm điện tới, báo rằng người này có mặt ở hiện trường tai nạn xe cộ."
"Nếu như ngươi có tin tức của hắn, xin hãy liên lạc với chúng ta."
Dựa theo lời của mọi người trên mạng, người này chẳng những có mặt ở hiện trường vụ tai nạn, mà còn mang đi hồn phách của cô bé.
Nhưng mà lời này hắn không nói ra.
Một là sẽ kích thích đến người đàn ông này.
Hai là, chuyện này nghe có vẻ quá mức hoang đường.
Phát sóng trực tiếp vừa kết thúc liền tìm không được.
Hơn nữa ảnh cap màn hình đám cư dân mạng đưa ra, cũng chỉ có phong cảnh vùng ngoại thành...
Căn bản không hề xuất hiện người đàn ông Cos Bạch Vô Thường như lời họ nói.
Chuyện này là ngoài ý muốn?
Hay là một cuộc mưu sát được sắp đặt tỉ mỉ, tạm thời không thể kết luận.
"Vâng."
Phương Ngụy Đông đờ đẫn gật đầu.
Sau khi mấy người này đi khỏi, hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, bèn nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Người phụ nữa đã sớm tỉnh, không biết đã nghe bao lâu, lỗ kim trên mu bàn tay rướm máu.
"Đậu Đậu đâu? Đậu Đậu đâu rồi?"
Phương Ngụy Đông khó khăn cất tiếng, "Đậu Đậu nàng..."
Nói không ra lời, thì đã nghẹn ngào.
Bên trong phòng chứa thi thể.
Một cái bóng dáng nho nhỏ che vải trắng, đã không còn hô hấp.
"Bệnh viện nói, thời điểm xảy ra tai nạn, là Đậu Đậu bảo vệ ngươi, nàng ôm ngươi, vì ngươi chặn lại vết thương trí mạng."
"Sao có thể như vậy..."
Người phụ nữ thoáng cái mất đi sức lực, quỳ dưới mặt đất, run rẩy vạch tấm vải trắng ra.
Trên mặt đã rơi lệ đầy mặt.
"Đậu Đậu..."
Nỗi hối hận vô tận bao phủ cô.
Nếu như, nếu như cô có thể sớm phát hiện một chút, nếu như cô có thể chăm chú một chút...
"Đậu Đậu, con lại nói chuyện với ma ma nữa có được không?"
Cô run rẩy cánh môi, nói xong câu đó, người đã hôn mê bất tỉnh.
...
Trương Kha là bị điện thoại của bạn tốt đánh thức.
Hắn vừa tiếp điện thoại, vừa gãi đầu.
Liếc nhìn thời gian, mới mười hai giờ.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền kêu lên.
"Lão Kha, lúc này ngươi gặp quỷ thật rồi!"
Trương Kha cau mày, "Ngươi bị điên à, sáng sớm đã nói gở, phi phi phi!"
Hắn không sợ phim ma, nhưng mà không ai sẽ thích nghe được người khác nói mình như vậy.