Chương 1000
Đường Năm Thước 2
.
.
- -------------------------
“Bên trong có một trận pháp cấm chế, thực lực của chúng ta sẽ bị giảm đi.” Lúc này, một ông gia có tuổi tác khá lớn, đại khái chừng năm mươi tuổi, mặc áo thời Đường, mở miệng nói: “Nhưng chắc hẳn vô hại, không có tính công kích, chúng ta xuống dưới thôi.”
Ông cụ mặc áo thời Đường nói xong, tự mình chủ động bước qua, ngay khi ông ta đứng ở vị trí sườn dốc, cả người cũng trượt xuống, thậm chí dưới chân còn lảo đảo một cái, trực tiếp ngã lăn trên đất, trượt xuống với một loại tư thế cực kỳ bất nhã.
“Ha ha.” Tô Bạch ở bên cạnh cười ra tiếng, thú vị thú vị, thính giả ở tít trên cao giống như thần linh, sau khi đột nhiên bị giảm bớt thực lực, cũng có thể biến thành chật vật không chịu nổi như vậy.
Những người khác cũng đều một người nối tiếp một người nhảy xuống, đợi đến phiên Tô Bạch, hắn dứt khoát ngồi xuống, sau đó cả người ngồi trượt xuống dưới, thực ra chỉ cần lại gần chỗ sườn dốc ba mét, đã có thể cảm giác được một nguồn trọng lực đáng sợ rồi, trọng lực này rất hùng hậu, hơn nữa không có người nào dám đi chống lại trọng lực này, bởi vì một khi anh chọn phản kháng, đó chính là một mình đi oán giận với cả trận pháp, đến khi ấy, không phải trận pháp vỡ nát thì chính là anh nát, mà tính khả năng của cái sau lại lớn hơn một chút.
Các thính giả giống như sủi cảo, một người nối tiếp một người trượt xuống, bên dưới, những ánh đom đóm màu lam đang lơ lửng ở xung quanh, đây là thứ do một thính giả nuôi, lúc này, có thể lấy ra để chiếu sáng, mà độ sáng cũng không kém đèn chân không.
Áo cà sa của hòa thượng có hơi bẩn rồi, lúc này anh ta đang nhẹ nhàng vỗ lên áo cà sa của mình, ngay khi Tô Bạch trượt xuống, hòa thượng duỗi tay kéo hắn lên.
Tô Bạch nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi này chắc hẳn là một chốn tương tự với tế đàn, không hẳn là mộ địa, mà là nơi dùng để hiến tế.
Cùng với đom đóm không ngừng bay qua bay lại, đại khái cảnh vật ở nơi này cũng được nhìn rõ, những bức điêu khắc hình người đứng sừng sững ở nơi này, không gian bên dưới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, diện tích cụ thể không kém một tòa đại điện trong cố cung Bắc Kinh nhiều.
“Nơi này là tiền điện, đi sâu vào chắc hẳn còn có hậu điện.” Ông già mặc áo thời Đường nói.
Nhìn tay của ông già mặc áo thời Đường đang không ngừng vuốt ve những bức tượng hình người, Tô Bạch ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sao cứ cảm thấy trước đây con hàng này giống người đổ đấu nhỉ.”
“Công việc của ông ta là khảo cổ.” Hòa thượng giải thích: “Tên là Đường Chính Quốc.”
“Quốc gia đổ đấu.” Tô Bạch lắc đầu: “Lần này tới đây, người nào cũng đều là nhân tài cả.”
Tô Bạch không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, con hàng Diêu Triết đó, lại không tới sao?
Bức tượng điêu khắc hình người cao hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không thể tính là to lớn cho lắm, cũng không thể nói là tinh tế bao nhiêu, sau khi mọi người tiếp tục đi vào trong, trước mặt mọi người xuất hiện một bậc thang đi xuống, mỗi một bậc thang đều khắc bích họa, mà bậc thang rất cao, đại khái một bậc nửa mét.
Đom đóm được phân bố rất đều đặn trên các bậc thang, có thể khiến người nhìn rõ được bức tranh trên mỗi bậc thềm.”
“Kể về chiến tranh.” Tô Bạch nhìn bích họa và nói, đúng vậy, nội dung khắc trên bích họa chính là chiến tranh, hơn nữa còn không giống với chiến tranh trong lịch sử thường được khắc, thứ được điêu khắc trong một thất bình thường đều là ghi chép lại có trận chiến gì, cuối cùng là thắng lợi, loại hình này cũng tương tự với bia tưởng niệm anh hùng dân tộc, là để kỷ niệm và khắc ghi lại những thắng lợi to lớn, nhưng bích họa ở nơi này rõ ràng đang hướng về chiến tranh, nhưng là người bản địa đã thua, ý tứ chính là người xây dựng đàn tế này đã đối mặt với một trận chiến xâm lược đáng sợ của người bên ngoài, cuối cùng thì thua, còn bị diệt quốc nữa.
Đường Chính Quốc đang quan sát chi tiết của những bích họa này, rõ ràng là đang suy xét ý tứ và thông tin văn hóa hàm chứa bên trong, mà cô gái tên Maria đó lại cũng ở bên cạnh nghiền ngẫm một cách rất nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là người trong nghề.
“Người nước ngoài cũng bác học như vậy à.” Tô Bạch hơi mấp máy môi.
Maria nghe thấy giọng nói của Tô Bạch, mới liếc mắt nhìn hắn, rồi đáp một cách rất nghiêm túc: “So với người Trung Quốc các cậu, thì người phương tây chúng tôi lại càng coi trọng văn hóa lịch sử và bảo tồn văn vật hơn, văn minh Tây Hạ của các cậu đã được người Nga phát hiện ra, ở phương tây có rất nhiều viện bảo tàng đang lưu giữ văn vật ở phương đông các cậu, trên thực tế, nếu những văn vật này ở trong tay các cậu, có khả năng đã sớm bị phá hủy rồi.”
Tô Bạch nhún vai: “Vậy cô nói xem, nữ học giả tới từ phương tây, thứ miêu tả trong những bức bích họa này rốt cuộc là gì?”
Maria hơi lắc đầu: “Rất xin lỗi, những bức họa này quá trừu tượng, tôi rất khó phân biệt được, vậy đi, cậu thì sao, cậu có thể nhìn ra được không?”
Tô Bạch nhảy xuống hai bậc thềm, hắn liếc mắt nhìn bích họa ở bậc thang thứ ba, trong bức bích họa ở đây là một đội quân đang tiến lên với cự long mở đường ở phía trước, còn có một con đường lớn thông lên trời để đại quân đi lên.
Mẹ nó, khoa trương như vậy, ma thú tranh bá à.
Nhưng đột nhiên, Tô Bạch bất chợt nhớ ra hình ảnh trong ký ức của quỷ hút máu cổ xưa đó.
“Đây không phải là quân Tần đấy chứ?” Tô Bạch nói.
“Đúng, chính là quân Tần!” Đường Chính Quốc như thể được một lời của Tô Bạch đánh tỉnh, lập tức nói: “Giải thích được rồi, giải thích được rồi, đây chính là ghi chép của đại tướng triều Tần, Vương Tiễn dẫn quân đi diệt nước Điền!
Con đường lớn thông lên trời trên bích họa đó chính là đường năm thước trong lịch sử.”
(Chú thích của tác giả: Đường năm thước: Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, để khống chế các quận huyện được thành lập ở Dạ Lang, và Điền, một cách có hiệu quả, Tần Thủy Hoàng đã phái tướng quân Thường Át, dẫn quân đi làm đường, con đường này chính là đường năm thước nổi tiếng trong lịch sử.)