Chương 1001
Mười Hai Cỗ Quan Tài 1
“Đúng vậy, đúng vậy, đây là di tích còn sót lại của nước Điền cổ.” Đường Chính Quốc nói một cách rất chắc chắn: “Trong lịch sử, tướng Sở, Trang Khiêu dẫn quân đến khu vực hồ Điền, mục đích là chinh phục người Điền bản địa quy thuận nước Sở, sau đó vì đường về bị nước Tần chặt đứt, phải ở lại khu vực hồ Điền, tuân theo tập tục bản địa mà thành lập ra nước Điền, nhưng trên lịch sử chỉ có ghi chép đôi câu vài lời, đại tướng Vương Tiễn của nước Tần từng dẫn quân đi diệt nước Điền, nhưng là tình hình ở nước Điền cũng tương tự với phía bên Triệu Đà, đợi sau khi triều đại Tần Vương bị hủy diệt, nước Điền cũng độc lập và phục quốc, thẳng cho đến thời kỳ Hán Vũ Đế, quốc vương nước Điền mới dâng nước, đầu hàng và quy nhập vào nhà Hán, ở đây miêu tả chắc hẳn là hình ảnh quân Tần đánh vào nước Điền khi ấy.”
“Nhưng tại sao phải vẽ đến khoa trương như vậy?” Một vị thính giả Vân Nam bản địa ở bên cạnh nói: “Lại còn rồng, lại còn con đường thông lên trời, những binh lính này thoạt nhìn người nào cũng giống như quỷ thần, thế này cũng khoa trương quá rồi.”
“Đại khái chính là cảm thấy khi đối mặt với kẻ địch như vậy, cho dù là thua, cũng sẽ vinh quang hơn.” Chu Huân Phi đoán: “Tương đương với một loại ý tứ tự dán thiếp vàng lên mặt mình ấy.”
“Điêu khắc trên bích họa, trên cơ bản đều được thể hiện bằng hình thức phóng đại, thế này cũng xem là khá bình thường thôi.” Đường Chính Quốc giải thích.
Nhưng Tô Bạch và hòa thượng lại đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng, có khả năng chỉ có hai người có mặt ở đây là hiểu rõ trong lòng, rằng hình ảnh được miêu tả trong bức tranh có thể cũng không phải là hình thức khoa trương đâu.
“Bên dưới chắc hẳn chính là khu vực tế đàn ở giữa trung tâm, mọi người cẩn thận một chút, trong thời gian vài năm này, nơi này vẫn luôn có những thính giả mạnh mẽ ra vào, đúng rồi, Thất Luật đại sư.” Đường Chính Quốc nhìn về phía hòa thượng.
Hòa thượng gật đầu: “Pháp trận có vết tích rõ ràng bị khởi động nhiều lần.”
“Tại sao những thính giả mạnh mẽ đó lại tới nơi này, sau đó khi rời đi còn phục hồi nguyên trạng cửa vào, không để những người khác phát hiện ra, cái này, mới là mục đích chúng ta tới đây.
Về phần tà vật đó, nói thật, lão hủ không để ý cho lắm, các người muốn thì cứ tự nhiên, nhưng lão hủ nhắc nhở các vị có mặt ở đây, nơi này được rất nhiều thính giả cấp bậc đại lão tiến vào, chắc chắn có bí mật và huyền cơ tồn tại, vì vậy sau đó cho dù xảy ra chuyện gì, cũng xin các vị nhất định phải thận trọng và cẩn thận, bằng không, chúng ta thật sự rất có khả năng sẽ rơi vào nguy hiểm ở nơi này.” Đường Chính Quốc nhắc nhở mọi người một cách rất nghiêm túc.
Tô Bạch đứng ở bên cạnh hòa thượng, nhìn anh ta: “Trong tài liệu đó cũng có ghi chép sao?”
Hòa thượng gật đầu, vẻ mặt bản thân cậu lười xem tài liệu còn trách tôi cái gì.
Mọi người lần lượt đi xuống bậc thang, tiếp tục đi vào trong, bậc thang có năm bậc, mỗi bậc cao nửa mét, mà bên dưới thì lại là một khu vực hình tròn lõm xuống, thế nhưng, ngay khi đom đóm bay về phía trước chiếu sáng, tất cả những người có mặt ở đó đều dừng bước chân lại theo bản năng.
Ở đây có mười hai cỗ quan tài, được xếp thành hai hàng, mỗi một cỗ quan tài đều rất nặng nề, phủ lên một loại khí tức cổ xưa và lâu dài, chắc chắn đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng lắng đọng. Đồng thời, mỗi một cỗ quan tài đều rất to, phải cỡ gấp đôi quan tài bình thường.
Nơi này xuất hiện mười hai cỗ quan tài, trong lúc nhất thời, khiến cho bầu không khí ở đây giảm xuống điểm đóng băng, bởi vì người có mặt ở đây đều là thính giả có thâm niên, cho dù ở trong hoàn cảnh này, thực lực đã bị suy yếu đi rất nhiều, nhưng năng lực cảm ứng cơ bản vẫn còn đấy, mỗi một cỗ quan tài ở đây, đều tản ra một loại sát khí lạnh lùng và nghiêm nghị, giống như mười hai con hung thú ngủ say thật lâu, đang phủ phục ở nơi đó, hơi có một chút tiếng động cũng sẽ làm kinh động tới bọn chúng.
Có lẽ, tất cả những người có mặt ở đây ngoại trừ Đường Chính Quốc ra, đều không phải nhà khảo cổ, nhưng lực cảm ứng nguy hiểm của mỗi một người trong bọn họ đều tuyệt đối mạnh hơn người đổ đấu có thâm niên.
Tô Bạch hít một hơi, nhìn phản ứng của những người khác ở xung quanh, hiện tại những người khác cũng đều giống như thế, trong lúc nhất thời không dám cử động.
Loại sát khí này, loại áp lực này, quả thực có chút vượt quá phạm vi chấp nhận của người có thâm niên.
Hòa thượng chắp hai tay lại, bắt đầu niệm kinh văn, trong lúc nhất thời, sự lo lắng trong lòng mọi người dường như cũng đã bị xua tan không ít.
Đường Chính Quốc là người đầu tiên tiếp tục đi xuống, đồng thời giọng nói có hơi run rẩy, bảo: “Những thứ này chắc hẳn là quan tài rỗng, chốt của đầu quan tài hướng lên trên, có nghĩa đó là một quan tài trống, bên trong chắc chắn không có thi thể, bởi vì tác dụng của cái chốt này rất rõ ràng, nó đóng vai trò ngăn cách, có thể bảo đảm thi thể không bị hư thối ở giới hạn lớn nhất.”
Cho dù là quan tài rỗng cũng có thể tản ra khí tức đáng sợ như vậy được sao?
Sau khi vượt qua áp lực ban đầu, lại thêm kinh văn của hòa thượng xoa dịu, mọi người cũng bắt đầu đi xuống dưới.
“Ông Đường, chỗ này…” Một thính giả bản địa Vân Nam chỉ vào một quan tài bên cạnh mình, nhìn Đường Chính Quốc như nhìn thấy quỷ: “Chốt ở nơi này hướng xuống.”
Đây là một cỗ quan tài xếp sau tận cùng, cũng là một cỗ quan tài sâu bên trong nhất, cho nên tầm nhìn của mọi người trước đó, cũng không thể nhìn đến được nơi này ngay cái liếc mắt đầu tiên được, nhưng sau khi có được lời nhắc nhở của người đó, mọi người đều nhìn qua, thật sự thấy cái chốt của quan tài đó hạ xuống.
Điều này có nghĩa, trong quan tài này chôn cất một người!