Chương 1002
Mười Hai Cỗ Quan Tài 2
Mười hai cỗ quan tài, mười một cỗ trống, một cỗ có người!
“Đợi đã!” Lúc này, Maria đột nhiên mở miệng nói: “Còn lại mười một cỗ quan tài trống, chúng ta có bao nhiêu người?”
Ở nơi này có mười một thính giả có thâm niên, vừa vặn mỗi người một cỗ quan tài!
Đường Chính Quốc giả bộ cười thoải mái, nói: “Cô Maria, cô có thể không hiểu thói quen của người Trung Quốc chúng tôi, loại sắp xếp này chỉ là một loại trùng hợp mà thôi.”
Maria thì lại hé miệng, nhìn quan tài có cái chốt hạ xuống đó, nói: “Có phải trùng hợp hay không, chúng ta cứ mở cỗ quan tài này ra nhìn là biết ngay.”
“Không được, không thể mở!”
“Tuyệt đối không thể mở.”
Lập tức có không ít thính giả đưa ra lời phản đối, cỗ quan tài này đặt ở nơi đó thôi đã khiến mọi người im bặt không dám nói lời nào rồi, mà cô còn muốn mở quan tài nữa sao?
Tô Bạch ngược lại, không sáp tới cùng nhau vây quanh cỗ quan tài có chốt hạ xuống, mà là đi đến bên một cỗ quan tài khác có chốt hướng lên, cẩn thận quan sát đường vân trên cỗ quan tài đó.
Đường vân thực ra rất cẩu thả, rõ ràng điêu khắc không được tinh tế cho lắm, nhưng cũng vì vậy mà có một loại cảm giác hoàn toàn tự nhiên ở đây, dường như mỗi một đường vân, mỗi một dấu hiệu, đều mang theo một loại cảm giác tràn đầy khí thế, nhưng thấp thoáng dường như cũng hình thành một loại hiệu quả tụ âm.
Bởi vì trên người Tô Bạch có huyết thống cương thi, cho nên khi hắn có thể ở bên cạnh quan tài, rõ ràng có một loại cảm giác rất thoải mái.
Nói thật, bây giờ Tô Bạch đang có suy nghĩ cạy một cỗ quan tài rồi chuyển về nhà lão Phương ở Thượng Hải, nghĩ rằng sau này mình không có việc gì làm, có thể nằm trong quan tài ngủ trưa một chút cũng là một loại hưởng thụ không tệ.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trước đó có rất nhiều thính giả cấp bậc đại lão đã tới trước mình, dựa theo bản tính của thính giả, thấy đồ tốt có thể không động tay hay sao?
Điều này cũng có nghĩa, thứ ở nơi này không thể đụng vào.
Theo bản năng, Tô Bạch duỗi tay đặt lên nắp quan tài, dựa theo cách nói của Đường Chính Quốc, thì đây là một cỗ quan tài trống, Tô Bạch đang vuốt ve đường vân trên cỗ quan tài, hy vọng có thể lĩnh hội được một chút gì đó.
Thế nhưng, ngay sau đó.
“Thùng…”
Một âm thanh cực kỳ nhỏ truyền tới, trong lòng Tô Bạch đột nhiên run lên, không cảm giác lầm, chắc chắn sẽ không lầm, cho dù tình cảnh này rất kỳ quái, cũng có trận pháp không biết tên tiến hành làm suy giảm thực lực của tất cả mọi người, nhưng Tô Bạch tự cho rằng mình vẫn chưa sợ đến mức thần hồn nát thần tính.
Mới vừa rồi, vừa mới đây thôi, mình rõ ràng cảm giác được một tiếng va chạm cực nhỏ truyền tới từ trong cỗ quan tài này.
Cách nói của Đường Chính Quốc là sai sao?
Cho dù trong quan tài có chốt hướng lên, nhưng thực ra vẫn có thi thể?
Tô Bạch muốn rụt tay lại theo bản năng, nhưng ngay sau đó, trong con ngươi của hắn lại lóe lên một vẻ mờ mịt, dường như vào lúc này, hắn hoàn toàn quên mất mình là ai, mà rơi vào một loại trạng thái thất thần.
Loại cảm giác này rất đáng sợ, giống như cả người lập tức chìm vào một loại trạng thái hoàn toàn tối tăm và tĩnh lặng, xung quanh không ngừng có áp lực đáng sợ đè ép lên bạn, loại cô độc này, loại tĩnh lặng này, chỉ hận không thể khiến người trực tiếp tự sát.
Nếu là người bình thường, không, cho dù là một thính giả, ngay khi đối mặt với loại cảm giác bị bao bọc bởi tuyệt vọng sâu sắc này, tâm thần cũng có khả năng từ từ trượt xuống, thẳng đến khi sụp đổ!
Thế nhưng, ngay khi Tô Bạch bị loại tuyệt vọng này bao quanh, sâu trong lòng hắn lại trào ra một loại khí tức hoàn toàn tàn nhẫn.
Đã rất lâu, rất lâu, thật sự rất lâu rồi, đã rất lâu không phát bệnh nữa… nhưng gốc bệnh thực ra vẫn còn đấy.
Con ngươi của Tô Bạch từ từ khôi phục lại vẻ lạnh lùng từ trong mê man, trước mắt, cả người hắn từ trên xuống dưới đều tản ra một vẻ yên lặng chết chóc và ám ảnh giết người, loại ám ảnh này sẽ khiến hắn phát điên, nhưng ít nhất thì hiện tại chính là loại ám ảnh này đã khiến hắn không đến mức tuyệt vọng đến sụp đổ!
Hắn hé miệng, trong miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn như của cương thi, cơ bắp cả người cũng vào lúc này khô quắt lại, trực tiếp tiến vào trạng thái cương thi, sát khí đang trong cơ thể Tô Bạch ra sức trào ra, loại khát khao được tàn sát và thôi thúc của máu tươi đang không ngừng xông thẳng lên đầu hắn.
Nắm đấm từ từ siết chặt lại, mỗi một móng tay đều trở nên rất dài, hơn nữa còn lộ ra một màu xanh thẫm.
Thế nhưng, ngay sau đó, đầu của hắn bắt đầu từ từ hiện ra một màu tím, cơ thể héo rút cũng bắt đầu từ từ khôi phục lại vẻ sung túc, đây là huyết thống cương thi và huyết thống Huyết tộc của hắn đã bước vào trạng thái hoàn toàn dung hợp, sự hiểu biết đã nhận được khi nói chuyện với bé trai cương thi lần trước ở Thượng Hải, lại đang mạnh mẽ dung hợp với phóng xạ hạt nhân trong thế giới chuyện xưa.
Bàn tay của hắn chậm rãi di chuyển từ trên nắp quan tài xuống dưới, trạng thái trên người đã hoàn toàn biến mất, hóa thành một bộ dáng như lúc ban đầu, nhưng mồ hôi lạnh lại không kìm được được thấm ướt cả người.
Kết thúc rồi, hắn thở hổn hển vài hơi, Tô Bạch biết rõ, vừa rồi mình đã đi một vòng trước quỷ môn quan, nơi này rất tà tính!
Thế nhưng, ngay khi Tô Bạch quay người lại, nhìn về phía đám người vốn nên vây quanh chiếc quan tài có chốt hạ xuống ở phía sau lưng mình, lại kinh ngạc phát hiện ra, phía sau mỗi một người, thực ra đều có một người mặc đồ màu trắng, trong tay cầm một chiếc đèn lồng màu lục, đứng phía sau bọn họ một cách lặng im không một tiếng động.
Một người mặc đồ màu trắng trong số đó dường như phát hiện ra Tô Bạch, anh ta quay đầu lại, làm ra một động tác “suỵt” với hắn, sắc mặt của đối phương trắng bệch, hơn nữa, còn không có ngũ quan.