Chương 1003
Lai Lịch Của Cát Tường 1
Một màn này rõ ràng rất hài hước, nhưng trong cái hài hước đó, lại ẩn chứa một loại đáng sợ to lớn.
Phải biết rằng, toàn bộ người ở đây đều không phải là đám trộm mộ bình thường, bọn họ là thính giả có thâm niên, cho dù là ở trong hoàn cảnh này, thực lực của tất cả mọi người đều đã bị suy yếu bởi trận pháp, nhưng dù sao bọn họ cũng vẫn là thính giả có thâm niên.
Hiện tại, mười hai người không mặt mặc đồ màu trắng lần lượt đứng phía sau mỗi một người có thâm niên, mà những người khác đều không hề cảm giác được, lúc này, toàn bộ âm thanh ở xung quanh đã hoàn toàn không còn tồn tại, chỉ còn lại một loại ảo giác của phim điện ảnh cũ.
“Rầm!”
Tô Bạch chỉ cảm giác được cơ thể của mình bị đâm mạnh một cái, ngay sau đó hình ảnh xung quanh hoàn hoàn toàn trở nên rõ ràng, những người không mặt mặc đồ trắng, cầm đèn lồng đó cũng hoàn toàn biến mất, mà cả người mình lại bay lên giữa không trung, rồi đập mạnh vào bức tường phía sau.
“Phụt…”
Khóe miệng trào ra một vệt máu tươi.
“Ặc…”
Tô Bạch lắc đầu, chống một tay lên đất, rõ ràng hắn có hơi không thể giải thích được về tất cả những chuyện vừa rồi, rốt cuộc là mình nhìn lầm hay là đã xảy ra chuyện gì?
Mà lúc này, Tô Bạch đã nhìn rõ ràng, ngay trước mặt mình, người đàn ông đầu trọc phương tây bị mọi người ghì chặt dưới thân, nhưng anh ta vẫn đang không ngừng phản kháng, dựa vào sự thô bạo của cường hóa Man tộc, mấy thính giả có thâm niên còn lại đều rất khó áp chế được anh ta.
Đương nhiên, đây cũng là vì mấy người có thâm niên này cũng không phải người cường hóa cơ thể là chính.
Hòa thượng chạy nhanh tới trước mặt Tô Bạch, duỗi tay kiểm tra thương thế của hắn một chút, rồi hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
Tô Bạch ôm ngực mình, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình không có trở ngại gì lớn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi tên đó đột nhiên phát điên, trước thì cho Đường Chính Quốc ở bên cạnh một quyền, sau đó trực tiếp xông thẳng vào người cậu, vừa rồi sao cậu lại ngây ra đó?”
Tô Bạch từ từ đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Đường Chính Quốc nằm ở một bên, gương mặt nhuốm máu, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng răng phỏng chừng đã bị gãy vài cái rồi.
Xét từ góc nhìn của hòa thượng, Đường Chính Quốc đang nghiên cứu quan tài có chốt hướng xuống, cho nên trong lúc không để ý, bị tên đàn ông đầu trọc đó đánh lén, chuyện này còn có thể giải thích được, nhưng sau đó tên đầu trọc lại trực tiếp xông về phía Tô Bạch, mà Tô Bạch lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích, khiến anh ta hoàn toàn có chút không giải thích được, lúc này mà còn thất thần được sao?
Hơn nữa cho dù thất thần, thì bản năng của thính giả hẳn vẫn còn đó chứ?
Tô Bạch nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng: “Tại sao con hàng đó lại phát điên?” Tô Bạch hỏi.
“Không biết nguyên nhân là gì nữa, nhưng cậu phải nói cho bần tăng biết vừa rồi cậu làm sao?” Hòa thượng nhìn về phía Tô Bạch với vẻ rất nghiêm túc, rõ ràng anh ta vẫn không tin vừa rồi Tô Bạch lại vừa vặn thất thần, thế này hoàn toàn không hợp logic.
“À, mới vừa rồi, tôi nhìn thấy phía sau mỗi một người các anh đều có một người mặc đồ trắng, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng của đèn lồng là màu xanh lục.” Tô Bạch hít một hơi thật sâu, sau đó lại nặng nề phun ra, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến loại cảm giác trước đó: “Hòa thượng, thực ra vừa rồi người có khả năng phát điên là tôi, nhưng tôi đã chống đỡ được, sau đó thì biến thành anh ta.”
Tô Bạch chỉ vào người đàn ông đầu trọc đang bị mọi người chế phục đó.
“Vừa rồi, tôi cảm giác được một loại tuyệt vọng và tĩnh mịch rất đáng sợ, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa không chịu được mà sụp đổ, nơi này không thể ở lại lâu, bằng không có khả năng sẽ là một người nói tiếp một người phát điên lên mất.” Tô Bạch nhắc nhở.
Hòa thượng gật đầu: “A di đà phật, tế đàn chân chính đã ở ngay trước mặt, quan tài này, chắc chắn không thể mở, bằng không tất cả chúng ta đều có khả năng sẽ bỏ mạng ở nơi này.”
Cái nào nặng cái nào nhẹ, thực ra mọi người đều phân biệt được rõ ràng, nhưng suy nghĩ tham lam của con người là thứ không có cách nào ngăn cản, chỉ có điều, bây giờ cơn điên bất chợt của người đàn ông đầu trọc đã tương đương với hắt cho mọi người một gáo nước lạnh, nếu thứ ở nơi này đã có thể tùy tiện động vào, vậy tại sao năm đó những thính giả cấp đại lão ra vào nơi này, lại để những thứ đó ở lại đây?
Người đàn ông đầu trọc bị mọi người chế ngự, thực lực của tất cả những người ở đây, trên cơ bản đều đã suy giảm phần lớn, nhưng ít nhất vẫn giữ được trình độ thực lực của thính giả cấp thấp, đương nhiên, dưới tình huống này, thính giả cường hóa cơ thể là chính khá được ngưỡng mộ, bởi vì cường độ cơ thể của anh bày ngay ra đó, mấy thứ như sức mạnh huyết thống của anh, sức mạnh pháp thuật của anh, những sức mạnh thêm vào từ bên ngoài đó sẽ bị trận pháp vô hình làm suy yếu, nhưng cường độ cơ thể của anh và chất lượng vẫn còn ở đó, không có cách nào thay đổi được gì.
Cũng bởi vậy, trong lòng mọi người cũng không khỏi thầm thấy may mắn, cũng may người mà người đàn ông đầu trọc này vừa mới húc bay là một người cường hóa cơ thể dòng chính như Tô Bạch, bằng không đổi lại là mình ăn một cú húc như vậy, cho dù là may mắn không chết, vậy chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng, mất đi khả năng hành động.
“Thần trí của anh ta đang nằm ở trạng thái không tỉnh táo, bây giờ hoặc là đưa anh ta ra ngoài, hoặc là cho anh ta ngủ say.” Một thính giả có thâm niên nói, trong tay anh ta rút ra một cây châm, trực tiếp cắm vào một vị trí trên đầu của người đàn ông đầu trọc, nhưng cây châm chỉ tiến vào được một phần nhỏ, còn lại không thể cắm vào được nữa, mà người đàn ông đầu trọc thì lại tiếp tục rống giận.
Thanh âm rống giận này không ngừng vang vọng bên trong khu vực trống trải, mang đến cho người một loại cảm giác da đầu run lên.
Hòa thượng bước tới, lòng bàn tay đặt lên vị trí sau gáy của đối phương, sau đó đột nhiên rung lên, hai mắt của người đàn ông đầu trọc trắng dã, tiếp đó cây châm của một thính giả có thâm niên khác cắm vào trong, cơ thể của người đàn ông đầu trọc run rẩy, hôn mê bất tỉnh.