Chương 1004
Lai Lịch Của Cát Tường 2
Maria đứng ở bên cạnh vẫn luôn quan sát hành động của những người này, người đàn ông đầu trọc là đồng đội của cô ta, nên cô ta hiển nhiên không thể mặc kệ không quan tâm, nhưng hiện tại người đàn ông đầu trọc quả thực đã phát điên rồi, cô ta cũng không có cách nào ngăn cản người xung quanh cho anh ta tiến vào giấc ngủ say, bằng không hành động lần này, trên cơ bản không thể tiến hành tiếp được.
“Nơi này không thể ở lại lâu, tiếp tục đi lên phía trước đi, ở ngay phía trước rồi, sắp rồi.” Lúc này, Đường Chính Quốc được một người ở bên cạnh dìu đi xuống dưới, bây giờ ông ta nói chuyện có hơi thều thào, quả thực răng đã gãy vài cái.
Mọi người hiển nhiên không dám tiếp tục ở lại nơi này lâu, một mình Maria cõng người đàn ông đầu trọc, cùng mọi người tiếp tục đi vào trong, cô ta không cõng cũng không có cách nào khác, những người Trung Quốc khác ở nơi này đều chẳng muốn cõng một tên to xác vừa trầm vừa nặng, lại thêm bị viêm cánh, phỏng chừng mọi người đều chỉ mong sao con hàng này chết ở nơi đây một cách chẳng hiểu tại sao mới tốt.
Quả thực, ngay ở phía trước, đi chưa bao lâu thì một tế đàn đã xuất hiện trước mặt mọi người, đàn tê không cao cho lắm, thậm chí trông có vẻ hơi nhỏ đến quá đáng, ít nhất thì xét đến hiện tại, nó rõ ràng không hợp với trận pháp ở nơi này và mười hai cỗ quan tài ở bên ngoài.
Ngay chính giữa đàn tế đặt một cái thớt đá, trên thớt đá lại đặt một hộp bằng ngọc, ngọc có thể thấu quang, cho nên có thể nhìn ra được có một vật màu vàng hình lập phương đang tản ra ánh sáng hơi yếu từ trong chiếc hộp ngọc này.
Thoạt nhìn giống như ngọc tỷ.
“Đây là… ngọc tỷ của nước Điền!” Đường Chính Quốc nói một cách rất kích động: “Đây là hàng thật, ấn vàng của nước Điền hàng thật giá thật!”
Phần lớn những người có mặt ở đây, đều không biết ấn vàng của nước Điền là thứ gì, nhưng chắc chắn đều biết đây là đồ tốt, chắc chắn là pháp khí thượng đẳng, thậm chí còn là pháp khí tốt nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có điều, có vết xe đổ trước đó, nên mọi người ngược lại cũng không có người nào dám chủ động đi lên đàn tế, tuy rằng đàn tế không cao cho lắm.
Từ suy bụng ta ra bụng người, mỗi người đều biết rõ mình có đức tính gì, hiển nhiên cũng biết rõ những thính giả cấp đại lão đó có đức tính gì, nếu thật sự có đồ tốt, có thể cầm thì bọn họ lại để lại được sao?
Đừng nói những thính giả đại lão đó, người nào cũng trở thành đội quân danh dự bảo vệ văn vật.
“Có thể lên được không? “Chu Huấn Phi hỏi.
Không người nào đáp lời anh ta, nhưng rất nhiều người đều liếc mắt nhìn anh ta, ý tứ chính là nếu ngài có gan thì ngài đi lên thử trước đi.
“Sau tế đàn là cái gì?” Tô Bạch hỏi hòa thượng.
Phía sau tế đàn là một mảnh tối đen, nhưng có thể nhìn ra được là một không gian rộng lớn được đục rỗng.
“Bần tăng… không rõ nữa.”
“Vậy thứ đi khắp nơi hấp thu tinh khí của người ta mà chúng ta phải tìm đó thì sao?” Tô Bạch nhún vai: “Không có nhà à?”
“Khụ khụ…” Hòa thượng ho khan một tiếng: “Có lẽ, là không dám ra ngoài đi.”
“Tôi ngược lại không thấy thế.” Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn ấn vàng của nước Điền ở phía trên đó: “Nếu như tôi là nó, sẽ rất thích có người tiến vào đây chơi chung với mình.”
Vừa dứt lời, một tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lên, mà trong nháy mắt đó sau đó, đám đom đóm vốn có tác dụng chiếu sáng đột nhiên chết sạch, xung quanh chìm vào một loại tối tăm dày đặc đến mức khiến người khó thở!
Tất cả mọi người đều lôi pháp khí của mình ra, cho dù là ở nơi này, thực lực của đám người bên mình đã chịu sự suy giảm cực lớn, nhưng sự tự tin và năng lực tự bảo vệ mình thì vẫn có.
Ít nhất thì hiện tại xem ra là như vậy.
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai của Tô Bạch, bàn tay đó cực kỳ lạnh.
Tô Bạch nhíu mày, cơ thể lập tức quay qua, duỗi tay tóm lấy, nhưng lại bắt hụt, phía sau không có người. Cảm giác của bàn tay đó cũng theo đó mà biến mất.
“Oa oa…”
Lại là một tiếng kêu khóc tương tự với của trẻ con vang lên, sau đó trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi.
“Quang minh, vĩnh chiếu nhân gian!”
Maria rút một quyển trục hệ Quang ra, một ma pháp tinh lọc hệ Quang lập tức phóng ra, trong lúc nhất thời, bóng tối dường như bị xua tan, mà thứ đồng thời bị xua đi, còn có cả một loại Âu Mỹám đáng sợ mang tới cho mọi người vừa rồi.
Chỉ có điều, rất nhanh, mọi người đã nhìn thấy Chu Huấn Phi ngã trên đất, bụng của anh ta bị xuyên thủng, ruột và nội tạng ở bên trong đều bị rút ra ngoài, cả người từ trên xuống dưới đã bị gặm nhấm đến hoàn toàn thay đổi.
“Là thứ gì vậy?” Maria nhìn một màn trước mặt, kinh ngạc nói.
“Hình như là mèo cào.” Đường Quốc Chính phân tích vết thương rồi đáp.
Mèo?
Mèo cào?
Tô Bạch dường như lập tức nghĩ đến thứ gì đó, hai tiếng khóc trẻ con vừa rồi đó không phải là âm thanh của trẻ con, mà là mèo kêu!
Lập tức, Tô Bạch đứng thẳng dậy, chủ động xông thẳng lên tế đàn, mọi người đều cảm thấy có hơi khó tin, hòa thượng muốn ngăn cản hắn nhưng lại không kịp nữa, dưới tình huống có một sát thủ đáng sợ chưa biết còn đang ở trong bóng tối nhìn trộm, mọi người cũng không biết tại sao hắn lại chủ động chạy lên đàn tế.
Ngay khi Tô Bạch đứng ở trên cùng đàn tế.
Toàn bộ mọi thứ trước mặt, lập tức từ tối tăm trở nên rõ ràng, phía trước, là một mạch nước ngầm màu vàng, hai bên mạch nước ngầm và trong hồ nước nổi lên những hài cốt dày đặc, mà còn có rất nhiều hài cốt, treo trên vách tường ở bờ đối diện.
Chẳng trách trước đó mình lại có cảm thấy quen thuộc, vì một màn này, mình đã từng nhìn thấy trong mắt của Cát Tường!
Hình ảnh giống y như đúc!