Chương 1005
Khi Cái Chết Đến Gần 1
Hắn còn nhớ khi nhớ lại lần đầu tiên gặp Cát Tường, là trong tiệm chuyển phát nhanh mà anh Cửu mở, khi ấy hắn ngồi ở trong xe, còn Cát Tường thì lại ngồi ở vị trí ghế phụ lái của mình một cách lặng im không một tiếng động, lần đó, khi ấy nhìn thẳng vào mắt của Cát Tường, tâm thần của hắn như thể bị hút vào bên trong.
Thứ mà hắn nhìn thấy chính là dòng sông màu vàng, trong dòng sông và hai bên bờ đều là hài cốt dày đặc, cảnh tượng giống như địa ngục âm u.
Nhưng Tô Bạch chưa bao giờ từng ngờ đến cảnh tượng này lại thật sự tồn tại!
Mà lúc này nó lại đang xuất hiện ngay trước mắt mình.
Con mèo đó là đồng loại của Cát Tường sao?
Cát Tường cũng tới từ nơi này sao?
Nó được Lệ Chi mang ra ngoài sao?
Không đúng, không nên là thế, mà cũng không có khả năng, lúc trước khi mình bị đặt vào trong thùng thủy tinh đựng dung dịch nuôi cấy, thì Cát Tường đã xuất hiện trước mặt mình lật quyển tranh cho mình.
Bây giờ hắn có thể xác định được Cát Tường có quan hệ với cả Huyết Thi, và Lệ Chi, như vậy, ngay từ lúc đầu, ít nhất là từ hiện tại mà nói, thời gian dài nhất, chắc hẳn là lần ở bên cạnh cha mẹ mình đi, cũng chính là nói, rất có khả năng, Cát Tường được ông cha hờ đó của mình mang ra khỏi nơi này từ hơn hai mươi năm trước.
Thế nhưng…
Tô Bạch quay đầu lại, đứng trên đàn tế không tính là rất cao này, nhìn Chu Huấn Phi ngã trong vũng máu đã hoàn toàn dứt khí bỏ mình ở bên dưới đó.
Cát Tường cao ngạo đó, Cát Tường chỉ thích để thằng bé rúc vào bên cạnh nó ngủ, Cát Tường chỉ biết ngậm bình sữa mang qua cho thằng bé đó, thật sự là đồng loại của sinh vật ở nơi này sao?
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch có hơi không thể chấp nhận được.
Đồng thời, hắn cũng biết rõ, trước đó, bàn tay cảm giác được đặt trên vai mình đó là gì, đó chắc hẳn là một vuốt của con mèo, mà mình nhanh chóng quay người lại thì lại túm hụt, bởi vì con mèo đó chắc hẳn lơ lửng giữa không trung, cho nên ở trước mặt mình, mới không thể bắt được cơ thể của nó.
Bởi vì suy nghĩ của người có tính mở rộng, ngay khi cảm giác được bả vai của anh bị một bàn tay gác lên, anh sẽ theo bản năng cho rằng phía sau anh chắc hẳn có một người đang đứng, nghĩ đến tay, thì chắc chắn sẽ nghĩ đến người, giống như nhìn thấy chân của nữ giới thì chỉ nghĩ đến chuyện gì đó mà Lỗ Tấn đã nói.
Bây giờ chính là nói, nơi này còn có đồng bọn của Cát Tường sao?
Hơn nữa, những đồng bọn này rõ ràng không phải là bạn tốt.
Nhưng, nếu Cát Tường đã về lại chốn cũ, nó lại không nhớ ra nơi này sao?
Một điểm này khiến Tô Bạch rất nghi ngờ, nhưng không có cách nào khác, trên người con mèo đó rõ ràng có rất nhiều bí mật, và nó rõ ràng biết rất nhiều bí mật, nhưng nó lại không muốn nói, Tô Bạch cũng không có cách nào cầm cái kìm cạy được miệng nó ra.
Có lẽ, giữa một người một mèo, vẫn luôn duy trì loại quan hệ này một cách ăn ý.
Chỉ có điều, rất rõ ràng, nơi này thuộc về đồng loại của Cát Tường, bọn nó cũng không có tính cách tốt như Cát Tường, đương nhiên, Tô Bạch cũng không cảm thấy tính cách của Cát Tường tốt bao nhiêu, lúc trước quỷ bé trai mặc đồ đỏ đó bay qua tặng thẻ mở cửa cho mình, đã trực tiếp bị Cát Tường vả một cái chết luôn, kết cục đó cũng chính là hồn phi phách tán hàng thật giá thật.
Cũng đúng, mèo sinh sống ở nơi này… sao có thể có tính cách tốt được?
Tô Bạch nhìn hộp ngọc ở trên cái thớt, bởi vì hắn biết rõ, đây không phải là thứ mình có thể nhòm ngó, thứ này bắt mắt như vậy, các thính giả đại lão trước đó tiến vào nơi này, trừ phi mắt mù, bằng không, không có khả năng đã nhìn thấy, mà bọn họ lại không mang đi, điều này chứng tỏ nó quả thực rất khó giải quyết.
Bên dưới còn mười thính giả nữa, trong đó có một người đã bất tỉnh nhân sự, một người khác, trên cơ bản đã bị phân thây, nói cách khác, người còn đủ khả năng hành động ở bên dưới cũng chỉ có tám người.
Người ở bên dưới, chốc lại nhìn Chu Huấn Phi bị phân thây, chốc lại nhìn Tô Bạch lúc này đang can đảm đứng ở trên cùng của tế đàn.
Một bạn đồng hành vừa rồi còn ở bên cạnh mình, nay bị phân thây với phương thức thê thảm như vậy, trong lúc nhất thời, điều này khiến những người khác rất khó chấp nhận được, bởi vì bọn họ biết rõ, mình vốn cũng có khả năng trở thành mục tiêu, mà ngay khi vận rủi giáng xuống đầu mình, phỏng chừng mình cũng không có cách gì khác có thể phản kháng.
Dù sao thì tuy thực lực của mọi người có sự chênh lệch, nhưng thật sự không đến mức độ có thể nghiền áp một người khác trong vòng một giây.
Ánh sáng mà quyển trục hệ Quang bùng cháy lên đang từ từ lụi tắt, bóng tối dường như lại lập tức bao phủ, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Maria.
Trước đó Maria đã đặt người đàn ông đầu trọc xuống đất, lúc này, cô ta cũng không có tâm trạng nói chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho người bạn đồng hành đã hôn mê của mình, dù sao thì mình tự bảo vệ mình còn chưa xong.
“Trên người tôi chỉ có một quyển trục hệ Quang này, dù sao thì quyển trục hệ Quang thực ra cũng được tính là một loại khá vô dụng, nên tôi cũng không có khả năng mang theo được bao nhiêu.” Maria nói một cách rất thành khẩn, bởi vì cô ta biết rõ, lúc này mình nhất định phải thành khẩn, mà những người khác cũng biết, hiện tại Maria cũng không cần thiết phải nói dối, dù sao thì khi bóng tối ngay lập tức phủ đến, bản thân cô ta cũng có khả năng trở thành mục tiêu chết thảm tiếp theo.
Trước đó, cho dù ở chỗ mười hai cỗ quan tài đó, hay là ở bên dưới tế đàn này, mọi người đều cảm giác được một loại yếu ớt còn hơn cả ở trong thế giới chuyện xưa, bởi vì cái chết của anh và sự điên cuồng của anh hoàn toàn mang tính ngẫu nhiên.