Chương 1006
Khi Cái Chết Đến Gần 2
Có khả năng, cũng chỉ có Tô Bạch và hòa thượng mới biết rõ, lần ở phía bên quan tài đó thực ra Tô Bạch là người đầu tiên trúng chiêu, nhưng bởi vì tính đặc thù của bản thân hắn nên đã chống đỡ qua được.
“Chúng ta tới nơi này rốt cuộc để tìm thứ gì?” Một thính giả có thâm niên rõ ràng đã mất bình tĩnh: “Lẽ nào chỉ là tới khảo cổ thôi sao?”
Đường Chính Quốc liếc mắt nhìn anh ta, đáp: “Nơi này có rất nhiều thứ, chỉ cần cậu có thể lĩnh hội cẩn thận, thì có thể nhận được cảm xúc và sự gia tăng rất lớn.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn sống thôi, hiện tại chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này, nhanh hết mức có thể!” Thính giả này rõ ràng khá nổi nóng, bởi vì tuy rằng trước đó mọi người đã tiến hành đánh giá hệ số nguy hiểm, nhưng chẳng ai ngờ được sẽ xuất hiện một loại cục diện bạn đồng hành đứng bên cạnh mình đột nhiên bị tàn sát cả.
“Ha ha.” Tô Bạch sờ thuốc trong túi, lôi ra một điếu, cắn ở bên miệng, sau đó lại tìm bật lửa, rồi ngồi trên bậc thềm.
Nghe tiếng cãi nhau của người bên dưới, có vài người muốn tiếp tục đi thăm dò nơi này một lúc nữa, bởi vì cho dù nơi này là một tác phẩm điêu khắc đá rất bình thường, nhưng vẫn mang một loại khí tức của phù văn hoặc pháp trận hoàn toàn tự nhiên, quả thực là một bảo vật vô giá.
Mà vẫn còn một nửa người hiện tại muốn rời đi.
“Muốn đi sao?” Tô Bạch nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vất vả lắm trong nhà mới có khách tới cho không quạnh quẽ, sao bọn chúng có thể thả các người đi được.”
Tô Bạch vẫn nhìn ra khá rõ ràng, bây giờ không phải vấn đề muốn đi thì có thể đi.
“Tách.”
Ngay khi bật lửa của hắn được bật lên, ánh sáng đột nhiên hoàn toàn tắt ngúm, ngay cả ngọn lửa của bật lửa vào lúc này cũng trông có vẻ Âu Mỹám, mang theo ánh sáng mờ nhạt.
Bóng tối lại xâm chiếm!
“Meo…”
Lần này, tiếng mèo kêu tương tự với tiếng trẻ con khóc lại vang lên.
Tô Bạch ngồi ở nơi đó, hắn có thể cảm giác được sự hoang mang của những người bên dưới tế đàn, trong đó chắc hẳn cũng bao gồm cả hòa thượng, bởi vì hòa thượng cũng không biết anh ta gặp phải thứ gì.
Hắn hít một hơi, rồi từ từ phun ra một làn khói thuốc, đáng tiếc bây giờ là đêm đen, bằng không Tô Bạch thật sự muốn kêu người cầm máy ảnh chụp cho mình một tấm vào lúc này, chủ đề là người hút thuốc đang dạo chơi trong trên bờ vực của cái chết và bóng tối, hình ảnh này chắc hẳn rất có quan điểm nghệ thuật.
Sau đó, bởi vì ngón tay Tô Bạch còn đang kẹp điếu thuốc, nên rất hiển nhiên sẽ đặt trên đầu gối của mình, cũng vì vậy, hắn mới nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách, hơi lóe lên tia sáng màu xanh lục, đang nhìn chằm chằm vào đầu thuốc của mình, từ từ hiện ra, cũng chỉ có ở vị trí gần như của Tô Bạch mới có thể nhìn thấy, còn đám người bên dưới đó lại không nhìn thấy.
Một đôi mắt này mang theo năng lực kỳ lạ khiến lòng người khiếp sợ, dường như có thể khiến cả người anh chìm vào bên trong, nó sẽ gợi ra nỗi sợ hãi trong lòng anh, sau đó kéo cả người anh vào trong suy nghĩ của nó.
Có thể thấy được, trước đó tại sao Chu Huấn Phi lại bị phân thây đến chết trong thời gian rất ngắn, thậm chí trên cơ bản, còn không làm ra được phản kháng gì cả, phỏng chừng khi ấy, anh ta thực ra đã bị thôi miên rồi.
Thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt này, thứ hiện ra trong đầu Tô Bạch lại là Cát Tường.
Con mèo đen từ lần đầu gặp đã vô cùng lạnh lùng đó, con mèo đen đã từng dẫn mình cố tình đi tìm một căn nhà ma quái, rồi tìm chân trâu máu cho mình khi mình vừa mới biến thành Vampire, con mèo đó đã làm bảo mẫu chăm sóc thằng bé nhà mình.
Nỗi sợ hãi trong lòng người tới từ cái chưa biết, thứ chưa biết, đối với bất cứ sinh mệnh có trí tuệ nào mà nói, cũng là sự tồn tại đáng sợ nhất!
Cũng chính bởi vì nỗi sợ đối với thứ chưa biết mà mới sinh ra thần học, cũng bởi vì nỗi sợ đối với thứ chưa biết, nên con người mới thiêu chết Bruno người tuyên truyền thuyết nhật tâm ở Campo de' Fiori.
Ngay khi anh không còn gì chưa biết nữa, thì dường như cũng không còn đáng sợ sợ như vậy nữa.
Lúc này, Tô Bạch cũng có một loại tâm thái như vậy, hắn thừa nhận, những đồng loại của Cát Tường này rất đáng sợ, nhưng hắn thật sự cũng không thể tính là sợ hãi cho lắm.
Ngay khi đôi mắt màu hổ phách này nhìn chằm chằm vào mình, Tô Bạch ngược lại còn duỗi tay mò về phía trước, rất có khả năng, ngay sau đó mình sẽ bị con mèo này đánh chết, bởi vì xét từ một mức độ nhất định, thực ra Chu Huấn Phi cũng được tính là đi trên con đường cường hóa cơ thể, Tô Bạch có tự tin về cơ thể mình bao nhiêu, nhưng vẫn không có bao nhiêu tự tin với việc cứng rắn chống lại đòn tấn công của con mèo này.
Những đòn tấn công trong dự tính không xuất hiện, vừa vặn ngược lại, bàn tay của Tô Bạch chạm vào một thứ lông xù mềm mại, đó là đầu của một con mèo.
“Thật ngoan.” Tô Bạch nói.
“Á á á!!”
Bên dưới truyền tới tiếng hét chói tai, là tiếng hét của đàn ông, chắc hẳn lại có một người bị đánh lén, chỉ là người này dường như tốt hơn Chu Huấn Phi một chút, ít nhất thì anh ta còn có thể kêu thảm thiết, anh ta còn có thể phát ra âm thanh, nhưng nhìn từ mức độ kêu thảm của anh ta, đã báo trước sự kết thúc của sinh mệnh.
Bóng tối vẫn còn duy trì, dường như người ở bên dưới vẫn chưa tìm được cách lấy lại ánh sáng, nhưng Tô Bạch ở nơi này, con mèo này vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, mà hắn, cũng chậm rãi từng chút một sờ đầu con mèo, cảm giác này giống như đang hôn môi với tử thần, ừm, đây là một thủ pháp có tính nghệ thuật.
Thực ra, đổi một câu càng thông tục hơn cũng là phương thức chính xác hơn để hình dung, thì nó có chút giống với việc anh biết một chị gái mắc bệnh HIV, nhưng vẫn tiến hành loại hành động sáng tạo con người đó mà không mang bao.
Hình dung này gần như lại càng chuẩn xác hơn.