Chương 1007
Như Ý, Cưng Đang Làm Gì Thế 1
“A di đà phật.”
Một tiếng Phật hiệu vang lên, hòa thượng đứng ở phía trước, một viên phật châu lơ lửng, tản ra ánh sáng dịu dàng và ngay thẳng, lại một lần nữa chiếu sáng nơi này, Tô Bạch biết rõ, trong viên phật châu đó cất giấu một viên xá lợi, cũng được xem là pháp bảo át chủ bài của hòa thượng.
Ngay khi ánh sáng lại xuất hiện, loại cảm giác tối tăm và nghẹt thở đó mới bị xua đi, mà hiện trường lại có thêm một người chết nữa.
Là thính giả bản địa Vân Nam vừa mới quyết định rời đi kia, cả người anh ta từ trên xuống dưới gần như không tìm được một góc da nguyên vẹn nào hơi lớn một chút, nói là da tróc thịt bong cũng không thể tính là chuẩn xác cho lắm, bởi vì vết thương hiện ra một loại ngẫu nhiên nhưng rồi lại có thứ tự, vết thương chí mạng chắc hẳn là cái lỗ ở trên ngực đó, hoàn toàn bị xuyên thủng cơ thể anh ta, các cơ quan trong cơ thể gần như đều bị khuấy nát thành thịt vụn.
Trạng thái chết rất thê thảm, thậm chí ngay cả các thính giả ở xung quanh, được tính là thấy nhiều hiểu rộng, cũng cảm thấy có hơi không nhịn được, dù sao thì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà.
Điếu thuốc trong tay Tô Bạch vẫn còn non nửa, hắn đặt ở bên miệng, lại hút một hơi, sau đó gõ rụng tàn thuốc, làn khói nhẹ nhàng phun ra từ trong lỗ mũi, lúc này, hắn giống như là một khán giả, nhưng bản thân hắn cũng biết rõ, thực ra mỗi một lần mình đều tham gia vào trong đó, lần đầu tiên ở bên cỗ quan tài đó, là bởi vì sự đặc thù của bản thân mình, cho nên mới chống lại được mà không phát điên, còn nếu như mình không chống đỡ được… thì cứ nhìn người đàn ông đầu trọc nằm trên mặt đất đi, Tô Bạch cũng không xác nhận được đến khi đó hòa thượng có luôn cõng mình và bảo vệ mình hay không, có lẽ có đi, nhưng cũng không chắc chắn, mà lần thứ hai, và lần thứ ba, mình trước thì cảm giác được móng vuốt của con mèo đó đặt trên vai mình, sau đó lại đối diện với một đôi mắt mèo đó, thực ra, tất cả đều là dạo chơi bên bờ sinh tử.
Hiện tại, thứ mà Tô Bạch nghĩ đến trong đầu là sở dĩ lần thứ hai và lần thứ ba mình không chết, có phải bởi vì trên người mình có mùi của Cát Tường hay không? Tô Bạch nhớ mèo hình như khá thích dính ghèn mắt và lông lên cơ thể người, bởi vì như vậy mới khiến nó cảm thấy khá thoải mái, nhưng Cát Tường dường như không thói quen đó, con mèo đó vô cùng cao ngạo, cũng chỉ tỏ ra khá dịu dàng khi ở bên cạnh thằng bé mà thôi, còn đối với những người khác, đều là thái độ khinh thường.
Lúc này, Đường Chính Quốc hoàn toàn bỏ qua việc đi xem bạn đồng hành đã chết thế nào, mà là nhanh chóng đi lên tế đàn, toàn bộ thính giả, bao gồm cả hòa thượng cũng cùng nhau đi lên tế đàn.
Nơi này mới là mục đích cuối cùng lần này bọn họ tới đây, về phần người đã chết cũng đã chết rồi, anh chết chứ tôi không chết, chỉ cần mình còn sống, vậy thì phải coi mình là người sống đi làm việc.
Viên xá lợi của hòa thượng vẫn lơ lửng, thoạt nhìn chắc hẳn có thể chống đỡ được trong thời gian khá dài.
Maria lại càng ném người đàn ông đầu trọc ở bên dưới, cũng bước lên trên, về phần cô ta có tiếp tục cõng anh ta đi hay không, thì chuyện này cũng chẳng ai biết, cho dù cuối cùng cô ta chọn không quan tâm anh ta, thì cũng không có gì đáng trách cả.
Trên cùng của tế đàn lại càng giống như một đài quan sát hơn, thường thì trong khu thắng cảnh của vùng núi lớn Minh Xuyên đều sẽ có vị trí giống như vậy, thuận tiện cho du khách tới ngắm cảnh.
Chỉ có điều, rất dễ nhận thấy, những người này không nhỉ ngạc nhiên vì “phong cảnh” mà mình nhìn thấy, mà sau đó còn bắt đầu mô phỏng đồ án đực điêu khắc ở trên cùng.
Đối với chuyện này, Tô Bạch ngược lại không có hứng thú gì, hắn cũng không hiểu trận pháp, nên nhìn cũng vô dụng, chỉ là bây giờ trong đáy lòng hắn ngược lại còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là thứ gì đang hấp thụ tinh khí trong thôn xóm bên ngoài, thậm chí còn chủ động ra ngoài kiếm ăn?
Chắc hẳn không phải là những con mèo đen này, bởi vì thực lực của những con mèo đen này quá mạnh, bọn chúng hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, vậy đó là thứ gì?
Thi thể nằm trong quan tài kia?
Dường như cũng không có loại cần thiết này mới đúng, quan tài rỗng đặt ở nơi đó còn có thể mang đến cho thính giả có thâm niên một loại áp lực khiến da đầu tê rần, nếu như vị ở trong đó nếu xuất hiện, chắc chắn sẽ là một quái vật gây hạn hán khiến đất cằn ngàn dặm rồi, tuyệt đối không có khả năng không phóng khoáng như vậy.
Ngoại trừ con mèo và thi thể nằm trong quan tài ra, vậy còn sự lựa chọn nào khác nữa?
Diêu Triết, thật sự không tới sao?
Ánh mắt của Tô Bạch nhìn về phía hai thi thể ở bên dưới và người đàn ông đầu trọc đang hôn mê.
Tại sao mục tiêu lại nằm trên người hai người bọn họ chứ?
Ngay khi những người khác đang ở trên cùng của tế đàn, thì một mình Tô Bạch lại bước xuống, phạm vi soi sáng từ xá lợi của hòa thượng có hạn, dù anh ta đã phát hiện ra Tô Bạch lại hành động một mình, nhưng lại không có cách nào đi cùng hắn, có lẽ, hòa thượng cũng có thể cảm giác được, dường như Tô Bạch có một loại quen thuộc đặc thù đối với nơi này.
Tô Bạch ngồi xổm xuống trước người của Chu Huấn Phi, duỗi tay sờ lên người anh ta, những người khác ở bên trên chỉ cho rằng hiện tại Tô Bạch đang mò pháp khí trên người Chu Huấn Phi, phát tài từ người chết, cũng từ trong đáy lòng oán thầm sự ích kỷ và giới hạn của hắn một chút, nhưng chỉ có Tô Bạch biết rõ mình đang tìm cái gì.