Chương 1008
Như Ý, Cưng Đang Làm Gì Thế 2
Quả nhiên, hắn sờ được một thứ cứng rắn trong túi của Chu Huấn Phi, vừa lôi ra nhìn, đã thấy là một viên đá, chỉ viên đá này?
Tô Bạch nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh và toàn bộ lộ trình từ lúc tiến vào nơi này cho đến nay, sau đó, hắn cuối cùng cũng nhớ ra viên đá này tới từ nơi nào, là một phần trên vị trí cái bệ đá của tượng điêu khắc hình người, vậy mà Chu Huấn Phi lại bẻ gãy viên đá này bỏ vào trong túi mình.
Viên đá này, có gì đặc biệt sao? Hoặc có lẽ là những con mèo đen đó, bởi vì hành động này của Chu Huấn Phi, mới coi thành mục tiêu săn bắt của mình?
Lòng bàn tay của Tô Bạch hơi phát lực, viên đá từ từ lõm xuống, nhưng ngay khi hắn thu sức mạnh trong lòng bàn tay lại, vậy mà viên đá này lại từ từ hồi phục lại nguyên trạng.
Không đúng, không phải viên đá này, mà đây là một loại chất liệu đặc thù khác!
Tô Bạch liếm môi mình, lại đi mò trên người thính giả có thâm niên thứ hai đã chết đó, trên người của thính giả này cũng xuất hiện viên đá giống y chang.
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu nới lỏng lối suy nghĩ của mình, trước đó đã có một lần suy nghĩ sai lầm đầy bảo thủ rồi, lần này không thể tiếp tục bảo thủ nữa.
Hai người này đều cố tình bẻ gãy hòn đá bên dưới bệ tượng điêu khắc đó đặt trong túi mình. Nhưng ngay khi biết rõ nơi này không phải là một chỗ tốt đẹp gì, mà họ vẫn dám chơi trò này sao?
Không đúng, không đúng, Tô Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, đổi lối suy nghĩ một chút, vẫn là sau khi con mèo giết chết hai người này, rồi đặt tảng đá lên người họ chăng?
Viên đá này rốt cuộc có tác dụng gì?
Bây giờ Tô Bạch mới phát hiện ra việc đám người mình đã tiến vào nơi này, dường như thật sự là một quyết định sai lầm, bí mật ở nơi này thậm chí không phải là thứ mà một cấp bậc thực lực như người có thâm niên này có thể nhúng tay vào, mọi người vào đây, chỉ đơn thuần là một loại quấy phá tâm lý của một con bạc đặt cược tất cả mà thôi.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ đến một lối suy nghĩ, đó chính là người đúng là mèo giết, nhưng không có khả năng viên đá cũng là mèo đặt vào.
Hai viên đá đều bị Tô Bạch nắn trong lòng bàn tay, đột nhiên trong viên đá nhiễu ra một loại chất lỏng dính dớp, trên hai tay Tô Bạch nhanh chóng phủ lên một tầng vảy rồng màu đen, hai làn khói xanh lập tức bốc lên từ vị trí lòng bàn tay của hắn, tản ra mùi hôi thối.
Viên đá cũng bắt đầu nhanh chóng mềm nhũn, vô số con đom đóm dày đặc hóa thành tro tàn trong sự giãy dụa.
Đây không phải là đá, mà đây là hai viên trứng trùng!
Tô Bạch ngẩng phắt đầu lên nhìn xung quanh, nơi này đi đến đâu cũng đều có loại đá này hết, vách tường, tượng điêu khắc, bậc thềm, phần lớn đều dùng loại đá này làm ra, lẽ nào nơi này là một ổ trùng?
“A di đà phật, ánh sáng của xá lợi chỉ có thể duy trì thêm năm phút nữa thôi.” Hòa thượng mở miệng nói.
Tô Bạch vỗ tay, đứng dậy, hắn không nói cho những người khác biết về phát hiện của mình, mà là hai tay cắm vào trong túi, nói thật, đây thật đúng là một vở kịch châm biếm đầy tối tăm, mà đối tượng châm biếm, thấp thì chỉ một đám thính giả có thâm niên, tất cả bọn họ đều vì tìm kiếm cơ duyên cho mình, mà cao thì là chỉ Phát Thanh, có tà vật linh dị hấp thu tinh lực người mà cũng không thèm phát nhiệm vụ hiện thực để giải quyết.
Bây giờ, ngược lại, một tên bệnh thần kinh này của mình dường như lại để tâm đến chuyện này nhất.
Lẽ nào là sau khi làm cha, sự mềm mại trong tim mình đã thật sự nhiều lên?
Thế nhưng nghĩ đến thằng bé, lại nghĩ đến một hàng bia mộ mới và những gương mặt trẻ con non nớt trên bia mộ khi vào thôn, trong lòng Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi nặng nề.
Cát Tường tới từ nơi này, lúc trước, rất có khả năng được ông cha hờ đó của mình mang ra, nếu Cát Tường đã gọi là Cát Tường, vậy liệu còn có một con mèo khác tên là Như Ý hay không?
Trong lúc nhất thời, bản thân Tô Bạch cũng không nhịn được mà cười một cái, đây đã là lúc nào rồi, mà mình còn nghĩ đến chuyện này nữa.
“Cạch…”
Một tiếng vang trong trẻo truyền tới, Tô Bạch ngẩng đầu, sau đó phát hiện ra toàn bộ người trên tế đàn đều dừng động tác của mình, cùng nhau nhìn về nơi chưa rõ ở trung tâm nhất, ở nơi đó, Đường Chính Quốc đang cầm cái hộp ngọc đó với mẻ mặt mê mang.
Trong vẻ mặt của ông ta tràn đầy vẻ mơ hồ, cầm hộp ngọc với một loại tư thế điên cuồng, mặc kệ tất cả, bất chấp tất cả, ông ta cũng đã lên cơn điên rồi.
Trong vô thức, Tô Bạch dường như có thể tự bổ sung một hình ảnh, đó là lúc này, có một người không mặt, mặc đồ màu trắng đang đứng phía sau Đường Chính Quốc, trong tay anh ta còn cầm một chiếc đèn lồng tản ra ánh sáng màu xanh lục.
“Ông Đường, đặt xuống, mau đặt xuống!”
“Dừng tay, ông Đường!”
Mọi người cùng nhau hô tên của Đường Chính Quốc.
Quỷ không chỉ có một con vờn quanh bên cạnh mọi người, mà cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có một người phát điên hoặc là một người chết.
Nơi này, thực ra hoàn toàn không phải là khu vực mà người có thâm niên có thể đặt chân vào, nhưng nếu đã không biết tự lượng sức mình đi tới, vậy cũng chỉ có thể một người nói tiếp một người nhận mệnh, cùng lúc bạn đồng hành của mình không ngừng chết đi, mình có thể mô phỏng thêm một vài thứ, hiểu thêm một vài thứ, cũng là điều cực tốt.
Vòng sinh thái của thính giả là một mặt bản chất nhất, vào lúc này, nó hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Đường Chính Quốc cầm hộp ngọc, sau đó, cả người ông ta bắt đầu tan chảy, hóa thành một đống chất nhầy màu xanh lục, mà hộp ngọc thì lại thấp thoáng trở về vị trí ở phía xa kia.
Cùng lúc đó, xá lợi trong tay hòa thượng dường như chịu phải sự quấy nhiễu của thứ gì đó, mà ánh sáng lại bắt đầu mập mờ, độ sáng và độ rộng chiếu ra lập tức giảm đi rất nhiều, vốn dĩ còn có thể miễn cưỡng bắn tới chỗ Tô Bạch, nhưng bây giờ Tô Bạch đã lập tức bị bóng tối bao phủ.
“Bộp…”
Tô Bạch cảm giác được cổ mình đột nhiên lạnh băng, sau đó bên cổ xuất hiện một cái miệng cực kỳ sắc bén.
Mẹ nó!
“Meo…” Một tiếng mèo kêu vang lên phía sau hắn,
Đến lượt tao rồi sao…
Như Ý, cưng đang làm gì thế…?