Chương 101
Trực Tiếp Đối Mặt
Chẳng qua lúc Tô Bạch biến thành trạng thái cương thị, người đàn ông lập tức trở nên bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa, ngược lại lúc nhìn thấy Tô Bạch còn bắt đầu ngây ngốc cười rộ lên.
Hòa thượng Thất Luận cắn nát đầu ngón tay của mình, sau đó lấy máu tươi vẽ bùa chú lên mi tâm, một bàn tay đặt lên đó, động tác liền mạch mà thành, lúc này người đàn ông nhắm mắt lại, hơi thở biến mất, hiển nhiên là bị trấn áp lại.
- Tên gia hỏa này xảy ra chuyện gì thế?
Tô Bạch nhìn về phía hòa thượng.
- Đại ca nhìn thấy nhị ca.
Hòa thượng Thất Luận đứng dậy, cõng người đàn ông trên lưng.
Biết mình bị trêu chọc, Tô Bạch cũng không để ý, khoanh hai tay trước ngực, cơ thể hắn dần dần trở về trạng thái bình thường, sau đó đi theo hòa thượng ra khỏi phòng.
- Cậu có thể trở về phòng của mình, tôi phụ trách xử lý chuyện nơi này.
- Anh định xử lý như thế nào?
- Ở một vài nơi, lực ảnh hưởng của tông giáo còn lớn hơn cảnh sát.
Hòa thượng Thất Luận bỏ lại một câu nói này, sau đó trực tiếp đi thang máy xuống dưới lầu, Tô Bạch cũng vui vẻ nhận lấy nhàn rỗi, đi về phòng của mình, hắn đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện có một số lạt ma đi vào khách sạn, nhưng cũng không có tiến hành lục soát gì, nửa tiếng sau, lạt ma rời đi, còn chiếc xe của hòa thượng vẫn đỗ ở trước cửa khách sạn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đêm nay có lẽ hòa thượng vẫn luôn ở trong xe.
Sau khi ngủ một giấc, Tô Bạch tỉnh dậy, cầm thẻ ra khỏi phòng, đi tới quầy lễ tân trả phòng.
Lúc này Tôn Lâm ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, sắc mặt anh ta có chút không dễ nhìn, lúc nhìn thấy Tô Bạch xuống, liền vẫy tay chào hỏi Tô Bạch.
- Đêm qua tôi ngủ không ngon, người mệt mỏi.
Tôn Lâm nói, hiển nhiên anh ta không nhớ rõ những chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng Tô Bạch cũng không hiểu làm sao anh ta từ trên chiếc xe bus mini kia lại bị lừa về đến đây.
Những người khác còn đang ngủ, có lẽ bị tiếng động tối qua huyên náo, cho nên không có nghỉ ngơi tốt, nằm ỳ trên giường, cũng đúng, ở nơi xa lạ, vốn luôn mang theo lo lắng về tình hình trị an, tối hôm qua, động tĩnh lại lớn như thế, nhất định là lo lắng hãi hùng rồi.
Tô Bạch đi ra khỏi khách sạn, hòa thượng đang đứng bên cạnh xe bus mini, một tay cầm túi nước, một tay cầm thứ gì đó giống như cành cây để đánh răng.
- Hòa Thượng, anh không cần thiết phải bạc đãi chính mình như thế.
Tô Bạch cười nói, chẳng lẽ hòa thượng này đi theo con đường tu hành khổ luyện?
Hòa thượng chưa vội trả lời Tô Bạch, sau khi đánh răng xong, hòa thượng mới nói:
- Khi nào các người xuất phát?
- Có lẽ là phải một lúc nữa, những người khác còn chưa có dậy.
Tô Bạch chỉ vào một quán mỳ bên cạnh khách sạn:
- Cùng nhau ăn sang.
Hòa thượng còn chưa kịp từ chối đã bị Tô Bạch kéo đi.
- Cho hai bát mỳ bò.
Tô Bạch cũng không hỏi hòa thượng có ăn chay hay không, trực tiếp gọi hai bát mỳ, sau đó còn gọi ông chủ mang bánh Tsampa lên, lúc bắt đầu ăn có chút giống như bánh mỳ, Tô Bạch không thích ăn vị này lắm, tùy ý ăn hai miếng liền không ăn, nhưng hòa thượng lại ăn say sưa ngon lành, chờ mì sợi được mang lên, Tô Bạch bắt đầu ăn mì sợi, hòa thượng cũng ăn, hơn nữa cũng không có gắp thịt bò ra, vẫn giống như cũ, gắp vào miệng.
(Bánh Tsampa được làm từ bột đại mạch là món ăn không thể thiếu của người Tây Tạng.)
Hai người ăn sáng, bên ngoài bỗng nhiên có một trận gió thổi lên, cuốn theo cát bụi, ông chủ lập tức chạy tới đóng cửa sổ lại, cửa cũng đóng lại, chỉ một lát sau, cửa bị mở ra từ bên ngoài, có mấy lạt ma đi tới, dùng tiếng địa phương gọi ông chủ, sau đó một lão lạt ma chống quải trượng, được một tiểu lạt ma đỡ đi vào.
Lão lạt ma vừa vào cửa, bỗng nhiên liền bất động, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, ánh mắt trực tiếp chăm chú nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch cầm đũa gắp mì sợi đến bên miệng, sau đó không coi ra gì, nói với hòa thượng:
- Tối hôm qua anh cho tôi mượn ngọc bội, tôi đeo nó lên người, ông ta không nhìn thấy tôi, đúng không?
Hòa thượng cũng tiếp tục ăn, vẻ mặt bình tĩnh đáp.
- Nếu như ngay cả mặt đối mặt đụng vào nhau còn không nhìn thấy, không nói đến bần tăng có hay không, cho dù có cũng không có khả năng cho cậu mượn.
- Anh nói rất có đạo lý.
Tô Bạch bưng bát mỳ lên, uống một ngụm nước mỳ, nói thật lòng, Tô Bạch thích mỳ dương xuân của Giang Chiết hơn, sau khi mì được nấu xong, trên bề mặt được rắc một chút hành, vị ngon tinh tế, bình thường không phát hiện ra, nhưng rời khỏi Giang Chiết đi đến địa phương khác, hương vị này lại rất trân quý, bát mỳ sợi hắn đang ăn, có hương vị, nhưng hắn luôn cảm thấy hương vị quá nồng.
Đặt bát xuống, Tô Bạch tiếp tục nói:
- Đừng nói với tôi là mấy lạt ma này thích ăn mỳ sợi, cho nên sáng sớm liền chạy tới đây ăn, sau đó trùng hợp gặp được tôi.
- Ừm, là bần tăng hẹn bọn họ đến cùng nhau ăn sáng.
Hòa thượng Thất Luận nói xong, cũng bưng bát lên uống một ngụm nước mỳ.
- Điều này thật đúng là không tốt.
Tô Bạch nói.
- Nếu như đã cùng nhau làm nhiệm vụ, hợp thành một tổ đội, dù sao cũng phải chiếu cố nhau một chút, cậu muốn đi du sơn ngoạn thủy, muốn đi du lịch, nhưng bần tăng cho rằng, quan trọng nhất vẫn là hoàn thành xong nhiệm vụ.
Hòa thượng đặt bát và đũa xuống, lấy ra một tờ 50 tệ để lên bàn.
Tô Bạch nhìn về phía lão lạt ma hỏi:
- Anh có thể đối phó với ông ta sao?
Hòa thượng Thất Luận nhìn thoáng qua lão lạt ma, rất nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Người có thể nuôi thần Ưng trên đài thiên táng đến mức ngay cả thi thể mang theo oán niệm cũng không dám ăn, có thể thấy, những năm nay, cho dù là thân thể hay là phật tâm đều bị những vật chất thế tục làm cho ô uế đi rất nhiều, đổi lại là trước kia, bần tăng không nắm chắc, hiện tại thì có.
Sau khi nói xong, Thất Luận đứng lên, chắp tay trước ngực với lão lạt ma:
- Sư huynh, sư đệ có chuyện riêng muốn nói với sư huynh có thể hay không mượn một bước nói chuyện?
Lão lạt ma vốn dĩ cho rằng Thất Luận gọi ông ta đến ăn mỳ, sau khi vào cửa nhìn thấy Thất Luận ngồi cùng một chỗ với Tô Bạch, ông ta còn cho rằng Thất Luận đã khống chế được người, nhưng nghe Thất Luận hình dung thân thể và phật tâm của mình bị xã hội coi trọng vật chất làm ô uế, trong lòng lão lạt ma trầm xuống, tính tình của ông ta vốn dĩ không tốt, mấy năm nay lại càng cương liệt, hiện tại không có trực tiếp ra tay đã là miễn cưỡng áp chế lửa giận, lại nghe thấy Thất Luận nói mấy lời này, râu dài của lão lạt ma đều run lên, ông ta nhấc tay lên, chỉ vào Thất Luận, môi run rẩy.
Nhưng Thất Luận không đợi lão lạt ma nói chuyện liền tiếp tục nói.
- Sư huynh, mời.
Thất Luận vừa nói xong, hơi thở của anh ta lập tức trở nên rất dài, ngay sau đó, Thất Luận chắp tay trước ngực, trong miệng đọc chú ngữ, một bóng dáng La Hán lập tức xuất hiện sau lưng Thất Luận, La Hán và người, hai hợp một, trong mắt Thất Luận lóe lên tia sáng màu vàng, xông thẳng đến chỗ lão lạt ma.