Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 102 - Chương 102 Không Xong Rồi, Chạy Mau

Chương 102

Không Xong Rồi, Chạy Mau


Người bình thường chỉ nghe nói qua pháp sư ở vùng đông bắc giỏi về việc mời đại tiên đến trên người, đó là mượn pháp môn sơn tinh yêu quái trong rừng già đông bắc, mà Đạo giáo và Phật môn, thật ra cũng có loại pháp môn như thế, thế nhưng bình thường bọn họ sẽ không mới yêu quái đến trên người, bọn họ đều mời tổ sư gia hiển thánh hoặc là mời một ít tiên phật do tín niệm hương hỏa ngưng tụ, hiện tại người Thất Luận mời chính là một vị La Hán.


Nhìn dáng vẻ này của Thất Luận, lão lạt ma không dám khinh thường, ông ta giang rộng hai chân, hai tay kết ấn, quát to một tiếng, trên người ngưng tụ một vòng ánh sáng màu trắng ngà.


Ánh sáng trên người bọn họ đều rất nhạt, nhưng lại tỏa ra khí thế khiến cho những người khác trong quán mỳ cảm thấy hít thở khó khăn.


- Ầm!


Hai cao tăng đụng vào nhau, hai tay hòa thượng Thất Luận ôm lấy lão lạt ma, mang theo lão lạt ma phóng ra ngoài, trực tiếp phá vỡ vách tường của quán mỳ, xông ra ngoài đường quốc lộ, đụng thẳng vào cửa khách sạn đối diện, làm cho cánh cửa thủy tinh ở đó vỡ vụn.


Đây thật đúng là cưỡng ép mượn một bước nói chuyện.


Tô Bạch phủi tay đứng lên, hắn không lo lắng hòa thượng Thất Luận sẽ hố chính mình, nhiều nhất cũng giống như trước kia, đùa nghịch một số thủ đoạn nhỏ, đây cũng là bởi vì Tô Bạch không muốn tốn công xuất lực, quá không tập trung, hòa thượng Thất Luận không nhìn được nữa, cho nên chỉ có thể dùng chiêu này.


Nếu như đã là tổ đội, Tô Bạch cũng nên làm gì đó, xem ra kế hoạch lữ hành ban đầu bị mắc cạn, trước tiên phải đem chuyện trước mắt giải quyết xong, sau đó lại nói tiếp.


Thấy Tô Bạch đứng dậy, mấy người lạt ma trẻ đi về phía Tô Bạch.


Tô Bạch nới lỏng cổ, sau đó cả người hắn trở nên âm lãnh, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, nhìn rất quỷ dị, ngay lập tức, Tô Bạch cầm lấy đôi đũa trên bàn, trực tiếp đâm thẳng vào mấy người đang xông tới.


Chẳng qua những lạt ma này cũng không phải là người bình thường, tuy nói không có đạo hạnh gì, những cũng coi như rèn luyện gân cốt, miễn cưỡng cũng có thể coi như người học võ, thậm chí trên người còn mang theo đạo cụ, thấy Tô Bạch dự định phản kháng, bọn họ đều rút đao ra.


Nhưng cho dù có đao, Tô Bạch vẫn xông tới, một lạt ma chém vào bụng Tô Bạch, đao đâm vào trong thịt Tô Bạch, Tô Bạch hít sâu một hơi, một tay đè xuống chuôi dao, cầm đũa trực tiếp đâm vào mặt của đối phương, lạt ma kêu lên thảm thiết, lui ra ngoài.


Sở dĩ Tô Bạch không sử dụng trạng thái cương thi là vì Tô Bạch lo lắng ở chỗ này giết người sẽ dẫn đến độ khó của thế giới chuyện xưa tiếp theo sẽ tăng lên, tuy lực công kích của trạng thái Vampire yếu hơn một chút, nhưng ứng phó trên phương diện đánh hội đồng vẫn chiếm được một loại ưu thế tự nhiên.


Tô Bạch dự định rút đao đang cắm trên bụng mình ra, đúng lúc này một lạt ma khác lại chém một đao xuống, Tô Bạch nghiêng người né tránh, sau đó dùng cánh tay kẹp lấy lưỡi dao của đối phương, đối phương xoay ngang, hai tay lật chuôi dao, Tô Bạch có thể cảm nhận được vị trí cánh tay mình đã da thịt bong tróc, nhưng hắn không để ý, loại đau nhức này Tô Bạch đã trải qua nhiều, dĩ nhiên có thống khổ, nhưng trong lòng lại có loại suy nghĩ, dù sao cũng sẽ khôi phục lại, quả thật có loại thản nhiên hơn người bình thường, Tô Bạch lập tức rút đao ở trên bụng mình ra, quay người chém vào bả vai đối phương, đối phương trực tiếp quỳ trên mặt đất, một tay chống lên đất, một tay che bả vai, vẻ mặt thống khổ, quỳ ở trên đất kêu thảm.


Người lạt ma cuối cùng không có hùng hổ như thế, cũng không bị Tô Bạch dọa sợ, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, quát lớn một tiếng, chiếc ghế bên cạnh anh ta bay tới.


Tô Bạch nghiêng người tránh né, sau đó tiến lại gần, lạt ma lùi về sau một bước, dẫn đến chính anh ta lảo đảo, một tay Tô Bạch trực tiếp để lên cổ đối phương, sau đó nhanh chóng đè đối phương lên vách tường, chuẩn bị phát lực, đập đầu anh ta vào tường, sau đó buông tay ra, lạt ma có chút choáng váng, ngồi xổm dưới đất, hiển nhiên là bị đập đầu không nhẹ.


Sau khi giải quyết ba lạt ma này, cả người Tô Bạch đều là máu, trên cơ bản, vết thương của hắn đã hồi phục như cũ, Tô Bạch đi ra khỏi quán mỳ, đến chỗ cửa khách sạn của hắn, ngồi lên xe bus mini của hòa thượng Thất Luận, lúc xe khởi động, Tôn Lâm chạy tới nhìn thấy cả người Tô Bạch đầy máu, vô cùng khiếp sợ.


- Cậu nói với bọn họ, xe các người lái về Thành Đô trả, tiền thuê xe tôi đã đưa, tôi và lạt ma ở đây náo loạn một trận, hiện tại đang chạy trốn.


Sau khi giải thích xong, Tô Bạch vẫy tay về phía chiếc xe Audi của mình, Cát Tường từ trong xe nhảy ra ngoài, ngay sau đó nhảy đến vào trong xe bus mini, nằm trên đầu gối Tô Bạch.


- Vậy chính cậu phải cẩn thận một chút, đi nhanh đi, dân bản xứ không dễ chọc.


Tôn Lâm nhắc nhở.


Tô Bạch khẽ cười, gật đầu, xe khởi động, đi thẳng về hướng quốc lộ, trên đường đi, Tô Bạch rẽ vào một khúc cua, mở một bên cửa xe ra, nói với bên kia:


- Hòa thượng, không xong rồi, chạy mau!


Quần áo hòa thượng Thất Luận rách tả tơi chạy đến, trên người còn mang theo vết máu, trực tiếp lên xe.


Tô Bạch cũng không trì hoãn, đạp chân ga, xe bus mini nhanh chóng lao đi.


Khoảng 5 phút sau, xem như cơ bản thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, lúc này Tô Bạch mới lấy ra một hạt huyết châu màu đỏ đưa vào trong miệng nhai nuốt, khôi phục lại bình thường.


Hòa thượng Thất Luận ngồi nghiêm chỉnh một bên, vết thương trên người anh ta rất nhiều, nhưng không tính là nghiêm trọng.


- Mấy người hòa thượng đánh nhau đều kịch liệt như vậy sao, khác xa với những gì tôi tưởng tượng.


- A di đà phật, so với pháp môn, tăng nhân chân chính của Mật tông pháp môn tầng tầng lớp lớp, bần tăng chỉ bắt nạt ông ta lớn tuổi, khi huyết hao tổn, cho nên mới dùng cách này áp chế ông ta.


- Được rồi.


Tô Bạch châm một điếu thuốc:


- Bây giờ chúng ta qua Cửu Trại Câu trước?


- Ừ.


Thất Luận gật đầu nói.


- Được, nếu không có gì thay đổi, một tiếng nữa sẽ đến Cửu Trại Câu.


Một tay Tô Bạch để bên ngoài, gạt tàn thuốc.


- Không cần lái nhanh như thế, nơi này nhiều khúc cua, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng ta không sao, nhưng ba người trong xe kia, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Thất Luận nhắc nhở.


- Tôi lo lắng người phía sau đuổi theo.


Tô Bạch nói.


- Không đuổi theo.


- Vì sao?


- Bần tăng và sư huynh trò chuyện một lát, cho ông ta hai lựa chọn, một là để bần tăng và cậu mang theo một nhà ba người rời khỏi nơi này, hai là bần tăng và cậu trực tiếp rời đi, chuyện một nhà ba người này, sẽ để lại cho ông ta.


- Vậy ông ta lựa chọn thỏa hiệp?


- Ừm, sư huynh lựa chọn phương án đầu, thỏa hiệp.


- Lời của bọn họ có thể tin sao?


Tô Bạch nhả ra một ngụm khói, hiển nhiên, hắn không cho rằng đối phương thật lòng muốn thả hai người đi.


- Cho nên sau khi bần tăng và sư huynh thông cảm lẫn nhau, bần tăng dùng pháp trượng của sư huynh, đem bàn chân của ông ta cố định lên mặt đất.


“…” Tô Bạch.


- Anh nói rất đúng, từ hệ thống Phật gia mà nói, nhánh này của bọn họ không đáng tín niệm, không đáng tin tưởng, trong xương cốt mang theo phản bội.


- Phải biết rằng từ thưở ban đầu, đại lạt ma đã tự mình viết lên Chuyển Luân, chủ tịch Mao mãi mãi là mặt trời của dân tộc Tây Tạng, nhưng hiện tại anh nhìn xem, bọn họ đang làm những gì?


Chương 102

Bình Luận (0)
Comment