Chương 103
Hồ Ngũ Sắc
Nửa đường, xe dừng lại nghỉ ngơi một chút, hòa thượng Thất Luận cũng xem qua miệng vết thương của mình, lại thêm vận khí có chút không tốt, bởi vì tai nạn giao thông dẫn đến kẹt xe, từ lúc bắt đầu đi đến giờ, qua 6-7 tiếng, Tô Bạch và hòa thượng Thất Luận mới đến được khu vực Cửu Trại Câu, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ở trên đoạn đường hoang vu xảy ra tai nạn xe cộ, trước không có thôn, sau không có cửa hàng, chờ cảnh sát giao thông đến hoặc là xe kéo, quả đúng là cần rất nhiều thời gian.
Chẳng qua đến gần khu vực Cửu Trại Câu, tình hình được cải thiện hơn nhiều, cuối cùng xung quanh cũng có hơi thở của thành thị, trên thực tế, một khu vực lấy phát triển du lịch làm trọng điểm, dĩ nhiên cơ sở thiết bị kiến trúc không thể sánh bằng những thành phố lớn, nhưng trước đó đã đi qua khu vực Tứ Xuyên, nơi này đã coi như tốt hơn nhiều, hơn nữa xe cộ và dòng người cũng đông đúc hơn, rốt cuộc không còn cảm giác một mình một đường, hai bên đường chỉ có núi và thảo nguyên hoang vu.
Một tay Tô Bạch lái xe, một tay lấy di động ra tìm kiếm, đồng thời hỏi.
- Hòa thượng, chúng ta ở khách sạn nào?
- Đi thẳng vào cảnh khu.
Hòa thượng Thất Luận nói.
- Mấy giờ rồi à? Cảnh khu đều đóng cửa rồi, hơn nữa cho dù có lén đi vào cũng cần mang theo một nhà ba người này vào.
Khu phong cảnh của Cửu Trại Câu có diện tích rất lớn, nơi này có độ cao lớn hơn mực nước biển rất nhiều, lấy năng lực của Tô Bạch và Thất Luận, muốn trực tiếp đi vào là không khó, nhưng nếu muốn mang theo một nhà ba người đi cùng, như vậy có chút khó khăn.
Quan trọng nhất chính là, xe của lữ khách không được phép lái vào cảnh khu, bên trong cảnh khu có rất nhiều xe bus, đi qua danh lam thắng cảnh, vừa đi vừa đón khách về.
- Bên trong cảnh khu có một số thôn làng của người dân Tây Tạng, bần tăng có người quen ở đó, đến lúc ấy sẽ có người đến đón chúng ta ở lối vào cảnh khu, chúng ta có thể lái thẳng xe vào cảnh khu.
- À, như vậy thì được.
Tô Bạch không tìm khách sạn nữa, trực tiếp lái về phía cảnh khu.
Một phút sau, xe đến cửa cảnh khu, quả nhiên xe bus mini bị ngăn lại trước cổng, nơi này có hơn 10 bảo vệ, Tô Bạch hạ cửa sổ xe xuống nhìn xung quanh. Lúc này sắc trời đã có chút muộn, cái giờ này ở duyên hải Trung Quốc mà nói đã đầy sao trời, nhưng ở khu vực này chỉ mới là chạng vạng tối.
Mấy người dân Tây Tạng giống như vẫn luôn chờ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy chiếc xe bus này đến, bên trong có người đi đến thương lượng với bảo vệ.
Chỉ một lát sau, phía trước liền cho đi, bên trong có người dân Tây Tạng ra hiệu chính mình muốn lên xe để dẫn đường, hòa thượng Thất Luận dĩ nhiên không có khả năng để anh ta ngồi phía sau với một nhà ba người kia, anh ta mở cửa chỗ ghế lái phụ, vẫy tay với người Tây Tạng, người dân Tây Tạng này có chút thụ sủng nhược kinh lên xe, cùng hòa thượng Thất Luận ngồi một chỗ ở ghế trên, mấy người dân Tây Tạng còn lại ngồi trên xe cảnh khu, về thôn của bọn họ.
- Hòa thượng, mặt mũi của anh ở chỗ này cũng thật lớn đó.
Tô Bạch cười nói.
- Đại sư là ân nhân của chúng tôi.
Rất hiển nhiên, người Tây Tạng ngồi bên cạnh hòa thượng Thất Luận hiểu tiếng Hán, dĩ nhiên, người dân Tây Tạng bên trong cảnh khu, nào có đạo lý không biết tiếng Hán, nếu không làm sao có thể chào mời khách du lịch.
Thật ra, những năm này, theo sự phát triển của kinh tế, loại khu vực sinh sống đậm bản sắc dân tộc đã rất ít gặp, rất nhiều nơi, ban đầu thôn trưởng hoặc trấn trưởng vì muốn lôi kéo khách du lịch đến mà để cho người dân mặc những trang phục truyền thống rất ít hoặc chưa từng mặc qua, cái này gọi là bản sắc dân tộc, để lôi kéo du khách. Hơn nữa bên trong cảnh khu của Cửu Trại Câu còn có được thôn làng người Tây Tạng, chẳng khác gì là mở khách sạn ở khu vực hoàng kim, lợi nhuận trong này, tuyệt đối là khiến cho người ta tặc lưỡi.
Khi còn nhỏ, Tô Bạch đã từng cùng cha mẹ đến Cửu Trại Câu vui chơi, cha hắn còn dùng tiền thuê một người dân Tây Tạng, dẫn theo nhóm người bọn họ đến những nơi chưa được du lịch khai phá, chỉ có người dân Tây Tạng mới biết những con đường này.
Đi khoảng 20 phút, phía trước đã xuất hiện thôn của người Tây Tạng, trên đường đi có rất nhiều chiếc xe trở đầy du khách gặp thoáng qua xe Tô Bạch, hiển nhiên mặc dù đã đến giờ đóng của cảnh khu, nhưng còn có rất nhiều du khách chưa xuống núi.
Xe đi vào thôn làng, dưới sự chỉ dẫn của người trẻ tuổi Tây Tạng, Tô Bạch đỗ xe lại, nơi này thế mà có không ít xe sang đỗ lại, hiển nhiên, người Tây Tạng ở đây, phần lớn có tiền hơn cả du khách.
Sau khi dừng xe, tất cả mọi người xuống xe, hòa thượng Thất Luận lấy ra mấy là bùa từ ống tay áo, dán lên cửa xe bus mini, sau đó phân phó cho người dân Tây Tạng kia vài câu, để anh ta sắp xếp hai người ở chỗ này canh giữ, trên xe có thứ đồ vật tà ác, không thể lơ là.
Người này rất kính trọng hòa thượng Thất Luận, rất tin tưởng lời hòa thượng Thất Luận nói, đồng thời vỗ ngực cam đoan sẽ lập tức an bài.
Sau đó, Tô Bạch đi theo hòa thượng Thất Luận đến phòng khách đã được sắp xếp, nơi này có thể coi là hình thức nông trại, ở đây có đủ mọi thứ, dĩ nhiên chỗ này cũng không rẻ.
Chỉ một lát sau, người dẫn đường lúc trước đến gõ cửa, hòa thượng Thất Luận nói cho Tô Bạch, người này tên là Ba Cát, thôn trưởng hoặc có thể gọi tộc trưởng cũng chính là ông nội của Ba Cát.
Dưới sự dẫn đường của Ba Cát, Tô Bạch và hòa thượng Thất Luận đi đến phía sau của thôn làng, nơi này là nơi đón tiếp các vị khách quan trọng, hoặc là nơi tiến hành tế tự, ông nội của Ba Cát đã không còn đi lại được, hiện ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn ở ngoài cửa để đón tiếp khách.
Nhìn thấy hòa thượng Thất Luận đến, ông nội Ba Cát chắp tay trước ngực, thành kính hành lễ với Ba Cát, hòa thượng Thất Luận niệm một tiếng “A di đà phật” hoàn lễ, sau đó một đoàn người tiến vào bên trong.
Bên trong đã sắp xếp đồ ăn, không phải là đặc sản của Tây Tạng, mà chính là một bữa cơm bình thường, khẩu vị nhạt, cố ý dựa theo khẩu vị của hòa thượng Thất Luận.
Trên đường đi chỉ ăn một chút bánh mỳ, Tô Bạch thật sự đói bụng, hòa thượng Thất Luận và tộc trưởng đang nói chuyện, chính hắn tự mình ăn trước, chờ đến khi Tô Bạch ăn gần xong, bên phía hòa thượng Thất Luận cũng nói xong chuyện, Thất Luận dùng chút canh liền đứng dậy, ra hiệu cho Tô Bạch rời đi.
- Sao lại hành động gấp gáp thế, lại hành động vào đêm?
Tô Bạch đã lái xe một ngày, hắn có chút mệt mỏi.
- Ban ngày, khắp nơi đều là du khách, làm sao có thể lấy được đồ ở hồ ngũ sắc, chỉ có thể hành động vào đêm.
Lần này, người dẫn đường vẫn là Ba Cát, Ba Cát lái chiếc xe Cayenne (một dòng xe của Porsche), chở Tô Bạch và Thất Luận đến danh làm thắng cảnh hồ ngũ sắc, sau đó Ba Cát đứng chờ ở trên đường, Tô Bạch và hòa thượng Thất Luận đi xuống xe.
Ban đêm, dưới ánh trắng chiếu rọi, đá ngũ sắc vẫn khiến cho người ta có cảm giác xa hoa lộng lẫy, ánh trắng chiếu vào cái hồ này, khúc xạ ra ánh sáng ngũ sắc, rất mê người, nhưng lúc này là mùa hạ, nước mưa không nhiều, cho nên diện tích hồ không lớn.
Hòa thượng Thất Luận trực tiếp nhảy qua hàng rào, đi vào trong hồ, Tô Bạch do dự một chút cũng nhảy vào theo, nước trong hồ lạnh lẽo đến thấu xương, sau khi Tô Bạch đi vào dòng nước, thân thể không khỏi run lên một cái.
- Nơi này.