Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 104 - Chương 104 Đây Là Làm Gì

Chương 104

Đây Là Làm Gì


Hòa thượng Thất Luận nói với Tô Bạch.


Tô Bạch bơi tới, sau đó cùng với hòa thượng Thất Luận lặn xuống, dưới đáy hồ có một khe đá, hòa thượng Thất Luận rút ra một thứ giống như dải lụa, có màu vàng, cũng không biết thứ này bị ngâm trong hồ bao lâu, cũng không bị mục, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác giống như mới.


Tô Bạch nhấc tảng đá lên, hòa thượng Thất Luận phụ trách lấy nó ra, cuối cùng dưới sự hợp lực của hai người, Thất Luận lấy được dải lụa dài hơn 10 mét, rộng mười mấy cm, sau đó hai người cùng nhau lên bờ.


- Chúng ta đến nơi xa như vậy là vì cái này?


Tô Bạch một bên lau nước trên người, một bên hỏi.


- Đây là pháp khí gì?


Hòa thượng Thất Luận gật đầu:


- Đây là pháp khí lúc trước bần tăng lưu lại nơi này, đường vân trên đó đã hư hại, chỉ có thể tạm thời ngâm mình ở hồ ngũ sắc này để tẩm bổ, ngày mai qua đỉnh Tuyết Bảo ở Hoàng Long, chúng ta cần kiện pháp khí này để trói một nhà ba người kia chung một chỗ, sau đó mượn hàn ý và ánh nắng giữa trưa ở đó, hóa giải oán niệm trên người họ.


Sau khi lấy đồ xong, Tô Bạch và hòa thượng Thất Luận ngồi lên xe về thôn làng, đêm nay vẫn phải ở đó nghỉ ngơi một đêm.


Phòng của Tô Bạch và hòa thượng Thất Luận ở cạnh nhau, sau khi tắm nước ấm, Tô Bạch ngồi cạnh giường, trong phòng không có bật đèn, TV cũng không có mở, Tô Bạch cứ thế, lẳng lặng ngồi đó.


Giống như cảm thấy thời gian ngây người đủ dài, Tô Bạch cười tự giễu, chuẩn bị lên giường đi ngủ, lúc này cửa phòng bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ba Cát.


Tô Bạch mở cửa, Ba Cát bưng một bát canh tản ra mùi thơm cho Tô Bạch.


Tô Bạch cười cảm ơn, sau đó bưng về phòng uống hai ngụm, cảm thấy mùi vị không tệ, thân thể lập tức trở nên thư thái, Tô Bạch uống sạch bát canh này, sau đó nằm trên giường, chỉ một lát sau liền ngủ.


Chờ đến khi ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, mí mắt Tô Bạch run lên, sau đó lập tức mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang bị trói bởi dải lụa vàng.


- Đây là có ý gì?


Tô Bạch ngẩng đầu, hỏi hòa thượng Thất Luận đang đứng ở cạnh giường mình.


- Meo!


Sau khi nghe thấy tiếng kêu của Cát Tường, Tô Bạch không còn lo lắng, mặc dù hắn không thể thúc đẩy Cát Tường giúp hắn làm chuyện gì, nhưng Cát Tường không đến mức nhìn hòa thượng giết chết hắn, điểm này Tô Bạch vẫn rất tự tin.


Tối qua giấc ngủ của hắn có chút kỳ quái, có lẽ là do bát canh kia, nhưng sau khi tỉnh ngủ, ngoài việc thân thể bị trói có chút không tự do, còn lại đều rất thoải mái, trạng thái tinh thần được khôi phục ở mức tốt nhất, gân cốt cũng được buông lỏng.


Cát Tường nhảy tới bên giường, móng vuốt của nó sờ lên dải lụa màu vàng trói lên người hắn.


- Tối hôm qua, bát canh kia rất quý giá, ngày bình thường, những khách đến đây ở, cho dù có nhiều tiền cũng chỉ có thể mua được một chén nhỏ như móng tay, cậu thì hay rồi, người ta khách khí mời cậu một bát lớn, cậu liền uống hết, trong đó có dược liệu an thần nặng, nhưng đối với việc điều trị cơ thể là có chỗ tốt.


Trong tay hòa thượng Thất Luận cầm một lá bùa:


- Trước khi xuất phát, tôi muốn thử xem dải lụa vàng này có còn sử dụng được nữa hay không, dù sao sau khi lên đến đỉnh Tuyết Bảo phải dùng nó để trói một nhà ba người kia, đến lúc đó nếu như xảy ra vấn đề gì, vậy thì quá phiền toái, ở đó cao hơn mực nước biển cả nghìn mét, làm gì cũng không tiện.


- Anh có thể chờ tôi tỉnh lại.


Tô Bạch hít sâu một hơi.


Hòa thượng chỉ vào Cát Tường:


- Con mèo này có thể làm chứng, bần tăng ở chỗ này chờ cậu đã ba tiếng, sau đó mới ra tay, lúc buộc chặt cũng khá phiền phức, lại hao tốn một chút thời gian, nghĩ đến có lẽ đã lâu cậu không được ngủ say như thế liền để cậu ngủ thêm một lát, đối với những người như chúng ta mà nói, muốn ngủ một giấc an toàn là rất khó khăn.


Cát Tường đi xung quanh Tô Bạch, hiển nhiên nó cảm thấy lúc Tô Bạch bị trói rất thú vị, nhưng từ phản ứng của nó có thể nhìn ra được hòa thượng nói thật, Cát Tường có thể nghe hiểu tiếng người.


- Tôi cứ thế dùng sức tránh thoát?


Tô Bạch hỏi, hòa thượng đã trói hắn lại, thử thì thử, dù sao hai người vẫn còn quan hệ tổ đội, cho dù hòa thượng muốn hố chính mình cũng không trắng trợn như thế.


- Cậu biến thành trạng thái cương thi, thử xem dải lụa này có hiệu quả không?


Hòa thượng Thất Luận lùi về sau hai bước, đốt lá bùa trong tay, niệm chú ngữ, gật đầu với Tô Bạch:


- Có thể bắt đầu rồi.


Tô Bạch nhắm mắt lại, thân thể hắn nhanh chóng gầy đi, hơi thở tà ác bắt đầu tràn ngập ra, nhưng đúng lúc này, dải lụa vàng quấn quanh người Tô Bạch bỗng nhiên siết chặt.


- Shit!!!


Tô Bạch hít vào một ngụm khí lạnh, Tô Bạch sắp có chút chịu không nổi, cảm giác cả người hắn đều bị chịu áp bách, không nói đến chuyện tránh thoát, hắn cảm thấy mình sắp bị siết đến chết, cho dù là ở trạng thái cương thi cũng căn bản không chống đỡ được, dải lụa này không những tác dụng lên mặt ngoài thân thể, nó dường như còn trực tiếp đánh vào trong người, làm cho cơ thể tan rã, từ bỏ giãy dụa.


- Thu!


Hòa thượng Thất Luận đem lá bùa bị đốt một nửa bỏ vào trong cốc nước, lúc này dải lụa trên người Tô Bạch cũng mất đi lực đạo, Tô Bạch tháo dải lụa trên người mình ra, hắn ngồi dậy lau mồ hôi, Tô Bạch xoa tay và cổ, trên người hắn vẫn còn cảm thấy đau nhức.


- Hẳn là không có vấn đề gì.


Hòa thượng Thất Luận tự nhủ, giống như rất hài lòng:


- Pháp khí này, bần tăng được truyền thừa từ sư môn, cũng không phải là đổi lấy từ cửa hàng trên wechat, năm đó bần tăng dùng qua nó một lần, không quá hiểu rõ nó.


- Hòa thượng, lần sau nếu anh muốn chơi trò trói người, tôi có thể giúp anh tìm một số người đặc biệt, hoặc là anh có thể tham gia một câu lạc bộ, nơi đó có một đống người ưa thích việc này.


Tô Bạch trêu chọc, trước đó thân thể hắn đau nhức, nhưng dù sao cũng là vì thí nghiệm, trong lòng hắn nghĩ thông suốt, chỉ là loại cảm giác bị trói lại vẫn khiến Tô Bạch cảm thấy không vui.


Chẳng qua nghĩ đến trước đó hòa thượng nói với lão lạt ma kia: “Sư huynh, mượn một bước nói chuyện” sau đó liền ôm lão lạt ma đi, Tiêu Mạch cảm thấy bình thường trở lại.


Hiển nhiên, tính cách hòa thượng chính là như thế, lúc làm việc luôn tuân theo quy tắc của bản thân, ở góc nhìn của người khác lại khó trách khỏi có chút cực đoan, nhưng cũng không phải vì cố ý biểu hiện ra điều gì, cho nên Tô Bạch muốn trách cũng không trách nổi, ai sẽ đi oán trách với một cục đá?


Hòa thượng Thất Luận thu hồi lại dải lụa, sau đó nói với Tô Bạch:


- Đi thôi, sáng rồi, chúng ta mất khoảng 1 tiếng mới có thể đến được Hoàng Long, sau đó chúng ta còn cần phải leo núi.


Tô Bạch khẽ gật đầu, lần làm nhiệm vụ này, ngoại trừ có chút mệt mỏi và phiền toái, ngược lại không thật sự gặp chuyện khó giải quyết nào, trước đó gặp lão lạt ma cũng không phải là vì nhiệm vụ này mà là do Cát Tường giết người.


Sau khi tạm biệt với ông nội Ba Cát, hòa thượng Thất Luận lên xe kiểm tra ba người kia một chút, xác nhận không có bất thường gì mới quay về ghế lái phụ, kể từ sau khi đi cùng Tô Bạch, Tô Bạch vẫn luôn là người lái xe.


Sau khi Tô Bạch lên xe liền nhìn một chút, trong xe không có mở điều hòa, nhưng hắn cảm thấy nhiệt độ rất thấp, không giống bình thường, thậm chí còn mang theo loại cảm giác ướt át, hiển nhiên ba người phía sau, đã sắp đến lúc áp chế không nổi.


Chương 104

Bình Luận (0)
Comment