Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 105 - Chương 105 Lại Nghịch Ngợm

Chương 105

Lại Nghịch Ngợm


“Hòa thượng, nhất định phải đưa một nhà ba người phía sau lên núi để diệt trừ? Tôi cảm thấy ngày hè dẫn bọn họ đi du lịch là một ý kiến không tồi, ngay cả điều hòa không khí cũng không cần mở.”


Tô Bạch đặt Cát Tường lên đầu gối mình, sau đó khởi động xe.


- Trò đùa này thật không buồn cười.


Hòa thượng rất nghiêm túc trả lời:


- Một ngày chưa giải quyết được bọn họ, cho dù cậu để ở đâu cũng là một trái bom hẹn giờ, một khi tổn thương đến người khác, đối với chúng ta mà nói, còn phiền phức hơn cả việc chính mình bị thương.


Sau khi xe rời khỏi Cửu Trại Câu liền đi thẳng đường núi, đỉnh Tuyết Bảo nằm ở độ cao hơn 5000 mét so với mặt nước biển, mà thật ra trên cơ bản, sau khi lên đường núi thì độ cao so với mực nước biển là 3000 mét, đối với người bình thường mà nói, độ cao này đã đủ để gây ra phản ứng cao nguyên, may mà tố chất thân thể của hòa thượng Thất Luận và Tô Bạch đều khác với người thường, ngược lại không cần lo lắng về phương diện này.


Thế nhưng khi xe vừa rẽ vào một khúc cua, phía trước đường liền xuất hiện ba con bò Tây Tạng màu trắng, bò Tây Tạng có bộ lông trắng thường mang đến một loại hơi thở thần thánh, ở khu vực này bò Tây Tạng không hiếm, thịt bò Tây Tạng cũng được sử dụng làm đồ ăn, số lượng thịt mà người dân bản xứ tiêu thụ là rất nhiều, hơn nữa loại bò Tây Tạng có màu lông trắng này rất được du khách thích chụp ảnh chung, dân bản xứ cũng thường nuôi bò Tây Tạng màu trắng để kiếm thêm ít tiền chụp ảnh.


Chỉ là hiện tại ba con bò Tây Tạng này đang đứng trên đường, xe của Tô Bạch không qua được, ba con bò Tây Tạng phía trước cũng không phải là ba con gà rừng, nếu như là gà hoang, Tô Bạch đã sớm đạp chân ga xông đến, nhưng đối mặt với ba con bò Tây Tạng to lớn chắc nịch, Tô Bạch thật đúng là không giẫm nổi chân ga, đến lúc đó bò Tây Tạng chết hay không là hai chuyện, xe này của hắn nhất định là phế đi.


Xe bus dừng ngay trên đường, hiện tại phía trước và sau đều không có xe, lộ ra vẻ quạnh quẽ khác thường.


Lúc đi ra khỏi Cửu Trại Câu, hòa thượng Thất Luận vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này anh ta chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng, hai tay hơi dùng sức, sau đó rất thành kính nói một câu.


- A di đà phật.


Ở khe núi bắt đầu tản ra sương mù, ở đây bình thường chỉ có vào lúc chạng vạng tối mới có thể có nhiều sương mù, nhưng bây giờ đang là buổi sáng liền có vẻ ý vị sâu xa, hơn nữa sương mù này lại có màu xanh, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.


Lúc sương mù bao trùm lên ba con bò Tây Tạng, mắt bò Tây Tạng cũng trở nên đỏ như máu, sau đó bắt đầu thở ra khói, hiển nhiên sương mù này có ảnh hưởng đến chúng.


Tô Bạch nhìn xung quanh, bởi vì sương mù bao trùm, cho nên tầm nhìn đã rất thấp, điều này khiến Tô Bạch không khỏi có chút sợ hãi than:


- Thật là bạo tay!


Hòa thượng Thất Luận mở cửa ghế lái phụ ra, bước xuống xe, đi đến phía trước xe. Lúc này ba con bò Tây Tạng giống như phát điên, xông về phía này.


Tô Bạch vốn dĩ cho rằng hòa thượng Thất Luận sẽ giống như trước đó từng đối xử với lão lạt ma, trực tiếp đối cứng với bò điên, nhưng lần này Thất Luận không làm thế, anh ta cởi áo cà sa màu đen của mình ra, đi thẳng về phía mấy con bò điên, lúc đến sát những con bò điên này, anh ta nhấc áo cà sa lên, bao trùm lên bò điên, trong nháy mắt liền xốc áo cà sa lên.


Ba con bò điên lập tức thay đổi hướng, chính mình chạy ra đường quốc lộ, sau khi phá hỏng hàng rào chắn liền rơi xuống vách núi.


- Ái chà, kỹ thuật tốt.


Tô Bạch ngồi ở ghế lái, lấy ra một điếu thuốc ngập ở trong miệng, lúc Tô Bạch đang tìm bật lửa, bên cạnh có một cánh tay đưa bật lửa qua, giúp hắn bật lửa. Tô Bạch đưa đầu điếu thuốc qua châm lửa, hút một hơi, nhả một vòng khói.


Người đàn ông dán sát vào mặt Tô Bạch, cầm bật lửa trên tay, đứa nhỏ thì nằm nhoài ở ghế sau, ánh mắt âm độc nhìn xung quanh, tay người phụ nữ lén để lên cổ Tô Bạch, nóng lòng muốn thử, Tô Bạch ngồi ở phía ở vị trí ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.


Tô Bạch nhấn còi, nói với hòa thượng ở bên ngoài.


- Con mẹ nó, một nhà ba người này lại bắt đầu nghịch ngợm rồi.


……


Tô Bạch giẫm chân ga, sau đó đột nhiên lại đạp phanh lại, thân xe chấn động một chút, Tô Bạch còn ổn, dù sao trên người hắn có thắt dây an toàn, nhưng một nhà ba người phía sau vì sương mù mà trở nên sống động, trực tiếp té lăn quay tại chỗ.


Tô Bạch tiếp tục nhấn còi, nói:


- Hòa thượng, nếu không chúng ta đổi chỗ được không? Ba bảo bảo này, đánh không được, giết không xong, tôi lại không biết pháp thuật gì.


Hòa thượng Thất Luận khẽ gật đầu, đi về phía cửa xe, Tô Bạch cởi dây an toàn, chính mình nhảy xuống xe.


Cho dù là Tô Bạch hay Thất Luận đều rõ ràng, sương mù này rất kỳ quái, hiển nhiên là có người cố ý hành động, nhiệm vụ hiện thực cũng không thuận buồm xuôi gió như thế, lúc trước một nhà ba người này đến Tứ Xuyên du lịch mới bị lây nhiễm quỷ khí, không có khả năng những du khách còn lại đều không có chuyện gì xảy ra, chỉ có gia đình bọn họ xui xẻo bị lây nhiễm, hiển nhiên là có mang theo một loại mục đích nào đó. Hơn nữa mục đích của đối phương cũng rất tà ác, có chút gì đó giống như đem một nhà ba người này làm mồi nhử, chờ bọn họ trở lại thành phố mình sống, sau đó bộc phát, cảm nhiễm hoặc là tiến hành quy mô sát thương lớn.


Sau khi xuống xe, Tô Bạch cảm thấy hai tay hắn có chút trống trải, xem ra hắn cần nhanh chóng đổi lấy thứ vũ khí vừa tay, khẩu súng địa ngục hỏa kia, Tô Bạch càng nhìn càng thích, có thể giải quyết được vấn đề về lực công kích quá yếu khi ở trạng thái Vampire. Hơn nữa, khi ở trạng thái Vampire, tốc độ phản ứng và độ nhạy bén của hắn đều tăng lên, có thể phát huy năng lực của khẩu súng này tốt hơn.


Trong sương mù dày đặc dần dần xuất hiện một bóng người, sau đó, một người cưỡi một con ngựa đi ra, người kia không có mặc trang phục Tây Tạng, cũng không mặc trang phục của tông giáo nào, chỉ mặc một bộ âu phục màu đen, nhưng trên mặt anh ta có nước da ngăm đen và đỏ đặc trưng của vùng cao nguyên, có thể chứng minh anh ta là người Tây Tạng.


Mặc âu phục lại cưỡi ngựa, phong cách này thật đúng là đặc biệt, ngón tay Tô Bạch gãi mũi, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.


- Trên xe là đồ của tôi, cảm ơn các người đã trả lại, giao cho tôi ở đây là được.


Người đàn ông nói tiếng phổ thông bằng khẩu âm địa phương, giọng mũi rất nặng, nhưng Tô Bạch có thể hiểu được ý tứ của anh ta.


Chính chủ xuất hiện!


Tô Bạch cũng không dài dòng, lười phải nói nhảm, trong hiện thực không cho phép tùy tiện giết người, nhưng con hàng này, giết anh ta chẳng khác gì là cống hiến cho sự ổn định hòa bình thế giới, hắn không yêu cầu xa vời có khen thưởng thêm gì, nhưng ít ra sẽ không để độ khó của thế giới chuyện xưa tiếp theo tăng lên.


Thấy Tô Bạch ngay cả ý định trả lời mình cũng không có liền xông thẳng về phía mình, người đàn ông hơi sững sờ. Hiển nhiên trước đó anh ta cảm giác được đối phương đã có thể trấn áp gia đình này, có lẽ cũng là nhân sĩ huyền học trong nước, tóm lại là chú ý mấy lời sáo rỗng, nào có đạo lý lời xã giao không nói, liền trực tiếp động thủ?


Chương 105

Bình Luận (0)
Comment