Chương 106
Lãnh Khốc Tàn Nhẫn
Thật ra cho dù người đàn ông nói chuyện với Tô Bạch hay hòa thượng, kết quả đều như nhau, có lẽ hòa thượng sẽ nói nhiều thêm một câu: “mượn một bước nói chuyện”, sau đó ôm người đàn ông đâm vào núi.
Người đàn ông nhấc roi ngựa trong tay lên, trực tiếp quất tới Tô Bạch, phạm vi công kích của roi ngựa rất lớn, hơn nữa người thực sự am hiểu dùng roi ngựa có thể căn cứ từ lực từ cổ tay để điều khiển roi ngựa, mang đến đủ loại hiệu quả.
“Bịch!”
Trước ngực bị đánh mạnh một cái, lực đạo to lớn khiến cho Tô Bạch bị hất ra ngoài, may mắn Tô Bạch nhanh chóng nắm lấy chiếc roi này, đem roi ngựa quấn trên tay mình, sau đó cả người xông tới.
Người đàn ông lập tức buông lỏng roi ngựa, lấy một khẩu súng từ trong túi ra, không chút do dự, bóp cò súng với Tô Bạch.
Tô Bạch nghiêng người, viên đạn sượt qua mặt hắn, không có gì đáng ngại, chỉ là trên mặt hắn nhiều thêm vết máu mà thôi, không chờ đối phương nổ phát súng thứ hai, Tô Bạch liền tóm lấy mắt cá chân của đối phương. Ngay lập tức, thân thể Tô Bạch bắt đầu trở nên gầy gò, khí tức âm lãnh tràn ra, trong nháy mắt, cả người hắn chuyển sang trạng thái cương thi.
Cánh tay phát lực kéo lấy người đàn ông, anh ta kêu lên một tiếng, bị Tô Bạch lôi xuống khỏi ngựa, sau đó Tô Bạch nhào lên người đàn ông, hai bàn tay sắc bén của hắn trực tiếp đâm vào ngực người đàn ông.
Hiển nhiên, người đàn ông bị biến hóa này của Tô Bạch làm cho mờ mịt, một người đang yên đang lành, làm sao lập tức biến thành cương thi, nhưng phản ứng của người đàn ông này còn khá tốt, trước đó nhìn cách anh ta dùng súng và roi ngựa đều chỉ là vật phụ, hiện tại, cuối cùng anh ta cũng chân chính lấy ra bản lĩnh của mình.
Môi người đàn ông lẩm bẩm, trong miệng phát ra âm thanh tối nghĩa khó hiểu, ngay sau đó hai tay người đàn ông bỗng nhiên đập vào lồng ngực Tô Bạch, Tô Bạch chỉ cảm thấy hai tay của người đàn ông này giống như bàn ủi, trực tiếp dán lên trái tim mình, lực đạo không lớn, nhưng giống như muốn hòa tan hắn, Tô Bạch lập tức đứng dậy, móng tay rút ra khỏi da thịt người đàn ông, lôi ra 10 vết máu.
Còn trên ngực Tô Bạch thì có thêm dấu vết của hai chưởng gần như lõm xuống dưới, hơn nữa bên trên chưởng ấn còn có hơi nóng truyền tới, khiến cho Tô Bạch cảm thấy khó chịu.
“Bíp bíp…”
Hòa thượng một bên dán bùa lên một người ba nhà, một bên nhấn còi, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói:
- Anh ta tu công pháp Mập tông, cậu lấy trạng thái cương thi ra đánh nhau với anh ta, quá ăn thiệt thòi.
Sau khi nói xong, hòa thượng lại quay về trong xe, lấy ra một lá bùa dán lên trán đứa nhỏ, hiện tại hơi thở của bé trai càng lúc càng xao động, càng lúc càng rõ ràng, rất hiển nhiên, tiểu gia hỏa này tích lũy một cỗ oán niệm vô cùng đáng sợ, cường liệt hơn cha mẹ cậu bé rất nhiều.
Tô Bạch không phải không hiểu đạo lý này, chỉ là hắn không có cách nào, nếu như hắn dùng trạng thái Vampire để đối mặt với tên gia hỏa này, có lẽ chỉ có thể rơi vào trạng thái bị động ăn đánh, chỉ có trạng thái cương thi, hắn mới có đủ lực công kích.
Bởi vậy Tô Bạch không có thay đổi trạng thái, vẫn lựa chọn chống cự.
Lúc này, người đàn ông che ngực từ dưới đất đứng lên, trước đó Tô Bạch công kích khiến anh ta bị thương, hơn nữa vết thương của anh ta còn bị hàn độc tàn phá, trên người cương thi mang theo thi độc, chuyện này cũng là bình thường, chẳng qua lần này anh ta lại gặp một con cương thi mang theo hàn độc cương thi, có chút trở tay không kịp.
Lúc này Cát Tường gục trên tay lái, lúc thì xem đánh nhau ở ngoài, lúc thì xem hòa thượng dán bùa, dáng vẻ say sưa ngon lành, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của Cát Tường lại nhìn sang sườn núi bên kia, trong ánh mắt mèo mang theo một tia ý tứ sâu xa.
Trên sườn núi không có sương mù bao trùm, bởi vì sương mù chỉ có ở nơi này phát tán ra, ba ngọn lửa, không phải đốt từ củi mà là một loại mỡ, một loại mỡ màu xanh nhạt. Một người đàn ông tóc tai bù xù, dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác, trên người mặc trang phục lạt ma, đang khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay thỉnh thoảng khua lên, khống chế phương hướng của sương mù.
Sau lưng người đàn ông còn có một người phụ nữ ăn mặc thoải mái, sắc mặt người phụ nữ lạnh lẽo, một tay che vai mình, nhìn tình cảnh bên dưới.
Cuối cùng, người đàn ông lên tiếng.
- Vốn dĩ pháp lực của hòa thượng này rất lợi hại, sương mù của chúng ta đã kích thích đến ba bộ luyện thi, nhưng vẫn bị anh ta trấn áp lại, chỉ là Ba Tang và người trẻ tuổi kia đã đánh rất lâu, thế mà còn không thu phục được, Trát Tây, cô có muốn xuống đó giúp một chút không?
- Cường Ba, tôi không thể đi xuống dưới.
Trát Tây rất nghiêm túc trả lời:
- Trong xe của đối phương còn có một hơi thở rất cường đại đang nhìn chằm chằm tôi, nếu như tôi xuống dưới ra tay, thứ đó cũng không đứng ngoài quan sát.
- Chuyện này…Phải làm sao bây giờ? Tiếp tục giằng co?
Cường Ba có chút không hiểu.
- So với chúng ta, bọn họ càng sốt ruột hơn, mấy cỗ luyện thi này đã không có cách nào tiếp tục trì hoãn, bọn họ sẽ không nhịn được.
Trát Tây lộ ra dáng vẻ tự tin.
Bên này, Tô Bạch và Ba Tang đã ác chiến rất lâu, trên khắp người Tô Bạch đều là những vết thương đáng sợ, dáng vẻ chật vật, không có cách nào, pháp môn của đối phương khắc chế trạng thái âm tà này của hắn, cho nên mỗi lần pháp thuật của đối phương đều khiến cho thương tổn của hắn tự nhiên tăng lên, may mắn Tô Bạch cũng không để đối phương dễ chịu, tuy thương thế của Ba Tang không có nghiêm trọng như Tô Bạch, nhưng anh ta lạnh tới mức run rẩy, mỗi lần cho dù Tô Bạch chỉ làm anh ta bị thương nhẹ, nhưng đều lưu lại hàn độc, thấm vào thân thể anh ta, hiện tại Ba Tang có cảm giác thân thể anh ta bị nhét vào tủ đá, cả người khó chịu.
- Các người muốn thi thể?
Lúc này, một tay Tô Bạch chống xuống đất, thở dốc, nói.
- Đúng, giao ba thi thể này cho tôi, các người có thể rời đi.
Ba Tang run rẩy nói, hai người đánh đến một bước này, có chút cảm giác tiếp tục đánh xuống đều rất chật vật.
Tô Bạch bỗng nhiên cười, khẽ gật đầu:
- Đã hiểu, tôi đem thi thể trả lại các người.
Ngay sau đó, Tô Bạch nói với hòa thượng:
- Hòa thượng, đem đứa nhỏ cho bọn họ.
Hòa thượng đang vẽ bùa trên trán đứa bé, nghe thấy Tô Bạch nói như thế, anh ta sững sờ, nhưng lập tức giống như hiểu được, không do dự, lau đi bùa mình vừa vẽ xong, đồng thời kéo xuống lá bùa mà mình vất vả mới dán được lên bé trai, mở cửa xe ra, ném bé trai xuống.
Bé trai lập tức mất đi tất cả trói buộc, dưới sự kích thích của sương mù trở nên sôi sục, há miệng rít lên một tiếng, miệng cậu bé to bằng nửa gương mặt khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại, ngay sau đó, bé trai nhảy qua hàng rào, bắt đầu theo sườn núi chạy xuống dưới.
Trên sườn núi, Cường Ba đang khống chế sương mù lập tức sững sờ, tức giận nói:
- Đám người trong nước thật độc ác, bọn họ thế mà mang theo thi độc và luyện thi thiên tai thả ra, đây là muốn gây họa cho sinh linh ở nơi này.
Sắc mặt Trát Tây bỗng nhiên thay đổi, thúc giục:
- Đừng quản nơi này, nhanh bắt tiểu luyện thi kia lại, một khi để nó chạy đến bộ lạc gần đây, đem ôn dịch và thiên tai truyền nhiễm ra ngoài, hậu quả khó mà lường được!
Trát Tây và Cường Ba bỏ qua nơi này, liều mạng đuổi theo bé trai.
Phía dưới, Ba Tang đang giằng co với Tô Bạch, nhìn thấy bé trai bị ném ra khỏi xe, tự mình chạy xuống núi, trong lòng run rẩy người lảo đảo, chuẩn bị đuổi theo bé trai, còn quát về phía Tô Bạch.
- Sao các người có thể lãnh khốc tàn nhẫn như thế, trực tiếp thả luyện thi ra, cậu biết sẽ gây tai họa cho bao nhiêu dân chúng nơi này không!
Cuối cùng Tô Bạch cũng thở dài nhẹ nhõm, biến về trạng thái bình thường, thương thế chậm rãi khôi phục, nghe thấy Ba Tang chất vấn, Tô Bạch cảm giác thật buồn cười.
- Lời này giống như trước đó các người đem ba bộ thi thể này về nước là vì trợ giúp trong nước phát triển.