Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 107 - Chương 107 Gia Thố

Chương 107

Gia Thố


Một người, trên lưng đeo một con dao bổ củi, đang leo lên núi.


Người này để thân trần, ánh mắt trời trên cao nguyên chói chang, khiến người ta dễ bị cháy nắng, phần lớn khách du lịch đến đây đều lựa chọn bôi kem chống nắng để bảo vệ da, nếu không làn da bị bỏng, nhẹ thì tróc da, nặng còn dễ bị bệnh ngoài da, khu vực cao nguyên, da mặt của rất nhiều người đều có màu đỏ, nguyên nhân là do tia tử ngoại chiếu xạ.


Thế nhưng người này lại để thân trần, một mảng da thịt lớn đều trần trụi dưới ánh mặt trời, chỉ là làn da của anh ta rất trắng, giống như làn da của một đứa trẻ sơ sinh vậy, làn da trắng nõn như thế và điều kiện thời tiết ở nơi này, tạo thành một hình ảnh tương phản lớn.


Tuổi người đàn ông này khoảng 20, gương mặt cương nghị, có vẻ ngoài trầm ổn vượt qua tuổi tác, trên lưng anh ta là một con dao bổ củi, trên đó có nhiều vết mòn, nhưng lại tản ra tang thương, hiển nhiên, cho dù nó thật sự là một con dao bổ củi, nhưng dấu vết thời gian trên nó, đủ để cho nó đi vào viện bảo tàng.


Phía trước người đàn ông, đứa bé trai vui vẻ chạy nhanh, luyện thi rời khỏi đường quốc lộ, chạy qua hàng rào, một đường chạy xuống dưới, trên người lộ ra dáng vẻ ngây thơ, giống như một đứa trẻ con, một đứa trẻ nghịch ngợm, đang thỏa thích chơi đùa.


Người đàn ông chậm rãi đem dao bổ củi của mình rút ra, mũi nhọn chạm vào bùn đất trên sườn núi, thế mà lại tạo ra tia lửa, sau đó người đàn ông tăng tốc, chủ động hướng về phía bé trai.


Bé trai tiếp tục chạy vui vẻ, giống như không phát giác ra người đàn ông trước mặt này, cũng không phát hiện ra dao bổ củi của đối phương, càng không phát hiện ra được sát khí trên người đối phương.


Cuối cùng, lúc khoảng cách giữa người đàn ông và bé trai chỉ còn lại 3 mét, dao bổ củi của người đàn ông không ngừng chấn động, giống như mãnh thú đã ngủ say rất nhiều năm, vào lúc này bỗng nhiên thức tỉnh, mang theo một loại cảm giác sắc bén và thê lương.


- Gia Thố, không được, trên người nó có ôn dịch, có thiên tai.


Phương xa, Trát Tây một đường chạy theo bé trai, hiển nhiên cô ta và người đàn ông này có quen biết, nhưng lúc nhìn người đàn ông này, trong mắt cô ta mang theo e sợ.


Người đàn ông lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trát Tây, sát ý trong mắt anh ta càng thêm nồng đậm. Dao bổ củi trong tay anh ta vẫn rơi xuống, nhưng không phải bổ về phía bé trai mà chính là hạ xuống tảng đá phía trước bé trai, sau đó cổ tay xoay chuyển.


“Ầm!”


Bé trai dừng bước, bởi vì xung quanh cậu bé xuất hiện một khe rãnh sâu 1 mét, một cái vòng tròn, đem cậu bé trơ trọi một chỗ, trước không đi được, sau không lui được.


Người đàn ông nhắm mắt lại, giữa trán xuất hiện một vòng ánh sáng, dưới ánh mặt trời lại càng trở nên rõ ràng, sau đó anh ta thế mà lại nhìn thấy trong người bé trai này ẩn chứa luồng hơi thở đáng sợ, lồng ngực anh ta chập trùng. Để thứ này tùy ý chạy loạn, sẽ khiến cho dân chúng thế nào, anh ta hiểu rõ, cho nên anh ta tức giận.


Trát Tây đứng ở cách xa cũng không dám đi về phía trước, từ nhỏ cô ta và người đàn ông này đã có quen biết, lúc trước lại cùng nhau bái sư học tập, chỉ là sau đó cô ta rời khỏi Tây Tạng, ra ngoài, đầu năm nay mới quay về, cô ta còn nhớ kỹ khi đó cô ta lựa chọn rời đi, Trát Tây từng thuyết phục người đàn ông này đi cùng cô ta, kết quả người đàn ông này dùng dao bổ củi, thiếu chút nữa chặt đứt đầu cô ta, nói cô ta có thể đi, nếu như trở về bị anh ta nhìn thấy, chỉ có một con đường chết.


Bởi vì người đàn ông này biết cô ta ra ngoài làm gì, cũng hiểu nếu cô ta về có nghĩa là gì.


Người đàn ông nhảy đến, một tay bóp lấy cổ bé trai kia, dẫn bé trai nhảy ra khỏi hố, đi đến chỗ Trát Tây.


Trát Tây vô thức lùi về sau một bước, cô ta muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, cô ta thật sự vô cùng sợ hãi người đàn ông này thực hiện lời nói lúc trước, trực tiếp giết chết cô ta, hơn nữa Trát Tây có thể cảm nhận được, một năm này, thực lực của anh ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, mạnh đến mức khiến cho cô ta có cảm giác không thở nổi.


Làm sao có thể!


Tên người đàn ông này là Gia Thố, ở bên trong tàng văn có nghĩa là biển rộng, mà bây giờ, người đàn ông đang không ngừng đến gần, đối với Trát Tây mà nói, giống như sóng biển cuồn cuộn đến.


- Nó là do cô làm ra?


Gia Thố lên tiếng hỏi, giọng nói của anh ta rất trầm thấp.


- Không phải…


Trát Tây vô thức muốn phủ định, nhưng nhìn ánh mắt của Gia Thố, cô ta gật đầu nói:


- Là do tôi làm ra, nhưng không phải là do tôi thả ra ngoài, là bị hai người trong nước cố ý thả ra, tôi đang đuổi theo nó, Gia Thố, anh cũng biết, tuy lúc trước tôi rời khỏi nơi này, nhưng anh không thể phủ nhận tình cảm của tôi đối với mảnh đất này.


Lúc này Ba Tang và Cường Ba cũng đến, trên người Ba Tang mang theo vết thương, hiển nhiên trận ác chiến với Tô Bạch khiến cho anh ta bị thương nặng.


Nhìn ba người trước mặt, trong mắt Gia Thố hiện lên vẻ hiểu rõ, nhưng dao bổ củi trong tay vẫn giơ lên.


- Lúc trước lời nói của tôi, cô hẳn là còn nhớ.


Ánh mắt Trát Tây ngưng tụ, hít sâu một hơi, biện giải cho mình.


- Anh không thể làm như thế, Gia Thố, người chấp mê bất ngộ là anh, anh có biết hay không, ở bên ngoài tôi gặp người nào, tôi gặp được phật sống, phật sống nói với tôi…


Nhưng không đợi Trát Tây nói xong, dao trong tay Gia Thố đã hạ xuống…


……..


- Hòa thượng, anh cũng thật cương nghị, tôi bảo anh thả, anh thật đúng là thả xuống.


Ngồi lên xe, Tô Bạch vừa ăn huyết châu vừa nói.


- Bần tăng cũng không còn cách nào khác, chúng ta phải đem người một nhà này đến đỉnh núi để xử lý, bọn họ thế mà còn ngăn cản, bần tăng cảm thấy, tự mình gây nghiệt, hẳn là nên tự mình gánh chịu, bần tăng thay họ gánh chịu, điều này không phù hợp với nhân quả.


- Anh không thể nói thẳng là nhìn bọn họ không vừa mắt được sao, còn bày ra vẻ nho nhã.


Tô Bạch vứt đầu điếu thuốc ra ngoài cửa sổ:


- Hiện tại chúng ta đưa hai người lớn này đi hóa giải, còn đứa bé kia, chúng ta có thể tìm sau, không tìm được thì phó thác cho ông trời đi, Phát Thanh Khủng Bố bảo chúng ta hóa giải một nhà ba người, chúng ta hóa giải được hai, không cầu ban thưởng hay yêu thích gì, chỉ cần không truy cứu trách nhiệm cho chúng ta là được, tôi không thẹn với lương tâm.


Hòa thượng liếc nhìn thoáng qua Tô Bạch, nói:


- Rõ ràng là đang tự mình an ủi còn làm ra vẻ nho nhã.


“…” Tô Bạch.


Tô Bạch cười cười khởi động xe, chuẩn bị lên đỉnh núi, nhưng hắn lái xe chưa được 5 phút, phía trước đường xuất hiện một người đàn ông, trong tay người đàn ông kia là đứa bé trai, trên người đàn ông và dao bổ củi còn có vết máu.


Tô Bạch lập tức đạp phanh lại, không kiên nhẫn nói:


- Đợt thứ hai lại đến.


Hòa thượng Thất Luận nhìn thoáng qua, lắc đầu, chủ động xuống xe, đi về phía người đàn ông mang theo dao bổ củi.


Đợi đến khi khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn, Gia Thố chắp tay trước ngực, hành lễ với hòa thượng.


- Có người không hiểu chuyện, gây phiền phức cho đại sư.


- A di đà phật.


Ánh mắt Gia Thố nhìn về phía Tô Bạch đang ngồi trong xe, anh ta khẽ nhíu mày:


- Người này rất âm lãnh.


- Người đồng đạo.


Thất Luận giải thích.


Gia Thố giống như có điều suy nghĩ:


- Đại sư, các người đang làm nhiệm vụ?


Chương 107

Bình Luận (0)
Comment