Chương 108
Tình Yêu Đến Quá Nhanh, Giống Như Gió Lốc ( Xong Nhiệm Vụ Hiện Thực- Bắt Đầu Nhiệm Vụ Cương Thi Tiên Sinh)
“Đúng thế”
Hòa thượng thành thật trả lời:
- Đi cùng chúng tôi chứ?
Gia Thố cười, lắc đầu nói:
- Đã sắp kết thúc rồi, tôi không đến chia thưởng, hơn nữa nơi này là quê hương của tôi, giữ ổn định cho nơi này, tôi cũng nên làm một ít chuyện.
Hòa thượng khẽ gật đầu.
Sau đó, trên xe bus mini nhiều thêm một người đàn ông đeo dao bổ củi, người đàn ông và hòa thượng này ngồi ở phía sau cùng một nhà ba người, Tô Bạch lái xe, trêu chọc:
- Hòa thượng, anh nói xem Phát Thanh Khủng Bố có thể hay không vì nhìn thấy tôi lái xe lâu như thế, cho tôi thêm chút điểm yêu thích.
Hòa thượng chưa trả lời, hiển nhiên là quen thuộc với phong cách này của Tô Bạch, Gia Thố rất nghiêm túc suy nghĩ, trả lời:
- Dựa theo phong cách của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ làm thế.
Tô Bạch bĩu môi, chính mình đi du lịch một chuyến, kết quả biến thành cái dạng này, cả đường đều làm tài xế.
Cuối cùng, mọi người lên đến đỉnh núi, nơi này không có đường bằng phẳng gì, nhưng Tô Bạch cũng không có ý xót xe, trực tiếp lái lên, độ dốc không lớn, vẫn có thể trực tiếp lái qua.
Đoạn đường cuối cùng, mỗi người giữ lấy một người, leo lên đỉnh núi.
Ánh nắng phù hợp, ngàn dặm không mây, hòa thượng dùng dải lụa vàng trói một nhà ba người lại cùng nhau, lùi về sau mấy bước, cầm lá bùa trong tay đốt lên, bắt đầu đọc chú ngữ, Gia Thố đứng bên cạnh hòa thượng, trong miệng cũng niệm gì đó, chỉ có Tô Bạch ngậm điếu thuốc, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhìn dáng vẻ hai người này đều đang dùng pháp thuật, trong lòng Tô Bạch quả thực có chút ngứa ngáy, tuy thể chất của hắn đặc thù, nhưng sau này nhất định phải nghĩ ra biện pháp lấy chút ma pháp huyết tộc, nhìn cảnh này thật đúng là quá thèm.
Một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện trên một nhà ba người, bọn họ liều mạng giãy dụa phản kháng nhưng dải lụa vàng kia càng thêm trói chặt bọn họ.
Cuối cùng, trên mặt đất xuất hiện 3 bãi tro tàn.
- Nhiệm vụ hiện thực hoàn thành.
Giọng nói nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố vang lên, chỉ là một câu thông báo, cũng không nhắc đến ban thưởng.
Gia Thố nhìn ba bãi tro tàn trên mặt đất:
- Bọn họ cũng là những người đáng thương.
Quả đúng là như thế, lúc đầu người một nhà hạnh phúc ra ngoài du lịch, lại rơi vào kết cục thê thảm như thế.
- Mấy người kia đâu?
- Tôi giết.
Gia Thố trả lời.
- Cuộc sống càng ngày càng tốt nhưng có một số ít người thích chơi đùa lung tung, thật ra người ở trên mảnh đất này rất dễ dàng thỏa mãn.
Gia Thố quay người nhìn về phía con đường uốn lượn, không nhìn ra được đường quốc lộ.
- Những con đường quốc lộ, những đường hầm này chính là minh chứng tốt nhất, tôi tin, ngoại trừ quốc gia này, có lẽ khó có thể tìm được một quốc gia hoặc là chính phủ thứ hai nguyện ý mở đường hầm, tu sửa đường cái, bởi vì căn bản không có lợi ích kinh tế hay hồi báo gì cả, chỉ luôn bỏ ra.
- Mỗi lần đi qua những đường hầm đó, tôi đều có thể nghe thấy tiếng nói của những người hy sinh vì xây dựng nó, nhất là con đường ở Vấn Xuyên, những mộ bia đó, đại sư gặp qua chưa?
Hòa thượng khẽ gật đầu.
- Năm đó động đất, mộ bia của những người hy sinh được an trí ở đó, lúc xe cộ đi tới đi lui, tất cả mọi người không đành lòng ấn còi, thật ra, tất cả mọi người đều tôn trọng và kính sợ sinh mệnh.
- Này, đây là bản tin thời sự truyền đạo à?
Tô Bạch ngồi trên xe bus mini vẫy tay:
- Mấy giờ rồi, lên xe đi, tối nay chúng ta phải tìm một khách sạn cao cấp ăn ngon ngủ say, đó mới là chuyện cần thiết nhất.
Hòa thượng cười một tiếng, nói với Gia Thố:
- Cùng đi đi, đưa cậu xuống núi.
Gia Thố không có từ chối, mọi người cùng nhau lên xe.
Tô Bạch hỏi hòa thượng:
- Tôi giúp Phát Thanh Khủng Bố làm nhiệm vụ hiện thực, chỗ tốt được thể hiện như thế nào?
Không đợi hòa thượng trả lời, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy trước ngực truyền đến cảm giác ngạt thở nhói đau, cả người ghé vào trên tay lái.
Hòa thượng Thất Luận ngồi sau, sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt thống khổ che ngực mình.
Ngay sau đó, Gia Thố cũng hít sâu một hơi, cánh tay đặt lên cửa xe, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống.
Tô Bạch vừa mới lên xe liền mở nhạc, lúc này âm nhạc vang lên:
“Tình yêu đến quá nhanh giống như gió lốc.
Không thể tiếp nhận, tôi đã mất đi chỗ trốn.
Tôi không cần suy nghĩ…
Tôi không cần suy nghĩ…”
Chờ đến khi cảm giác thống khổ kia đi qua, Tô Bạch thở phào một hơi, ngồi dựa vào ghế, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt hòa thượng và Gia Thố đều có mồ hôi lạnh, mỗi lần Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ, gần như không nhìn thực lực cao thấp, mục đích chủ yếu chỉ là nhìn người ta thống khổ và khó chịu, cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy giống nhau, ở cấp độ này thể hiện ra cảm giác mọi người đều bình đẳng.
Chờ tất cả mọi người đều thở ra một hơi, Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
- Đây chính là chỗ tốt.
Ba người cùng nhau đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, từ mặt ý nghĩa mà nói, đúng là một chỗ tốt, dù sao ba người cũng biết sơ qua, tuy hòa thượng và Gia Thố không có náo nhiệt như Nhất Cố và mập mạp lần trước, nhưng ranh giới cuối cùng và cảm giác tương đối mạnh, điểm này, Tô Bạch cảm nhận được, thật ra nói đúng hơn, hòa thượng và Gia Thố thông minh hơn, người thông minh, lúc mấu chốt sẽ không phạm hồ đồ.
Dĩ nhiên, lúc gặp được lợi ích, nên làm gì, vẫn phải dựa vào tùy cơ ứng biến, trong thế giới chuyện xưa không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cũng không nên đem phía sau lưng của mình cho kẻ nào, đây là một quy tắc cơ bản nhất.
Tô Bạch lấy di động ra, quả nhiên trên nick wechat “kongbu66” gửi tin nhắn đến, lần này tin nhắn tương đối đơn giản, chỉ có vài dòng chữ và một bức ảnh, bức ảnh có một cỗ quan tài, chung quanh tối thui, cụ thể là hoàn cảnh gì, không thể nhìn ra, nội dung tin nhắn:
Theo thói quen, trong điện thoại Tô Bạch, ngoại trừ ba người này, những người còn lại đều mơ hồ.
Chẳng qua lúc nhìn thấy tên thế giới chuyện xưa, Tô Bạch có cảm giác buồn cười, thông qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy hòa thượng và Gia Thố đều đang nhìn di động, lúc này, hắn xua tay nói:
- Một người là hòa thượng trung nguyên, một người là hòa thượng Tây Tạng, hai vị đại sư, ở trong thế giới chuyện xưa này, tại hạ liền trông cậy vào việc ôm bắp đùi hai vị.
Năng lực và thủ đoạn của hòa thượng Thất Luận, Tô Bạch đã được chứng kiến, hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, trước khi chưa tiến vào Phát Thanh Khủng Bố, hòa thượng đã là một cao tăng có đạo hạnh, sau khi đi vào Phát Thanh Khủng Bố càng giống như cá gặp nước, thật ra, đối với những người huyền học trong thế giới hiện thực mà nói, sau khi giãy dụa trong Phát Thanh Khủng Bố, cho dù không nhận được nhiều điểm cốt truyện thì cảm ngộ cũng tăng lên rất nhiều, dù sao những thứ ở trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, ở ngoài hiện thực rất khó gặp được.
Có lẽ kinh nghiệm của Gia Thố không khác hòa thượng là mấy, chỉ là Tô Bạch không quen thuộc với phật giáo hay Tây Tạng, nhưng hắn chắc chắn Gia Thố không thiếu thủ đoạn đối phó với những thứ quỷ quái linh dị, dù sao trong ấn tượng của Tô Bạch, hòa thượng đối phó với cương thi, hẳn là rất lợi hại, nếu như tên đạo sĩ như mập mạp có thể đi vào thế giới chuyện xưa này, vậy thì càng tốt hơn, có đủ hòa thượng và đạo sĩ, ít nhất cũng coi như chuẩn bị đầy đủ về mặt “nhân viên” trong thế giới chuyện xưa này, nếu như không có, như vậy thật đúng là Phát Thanh Khủng Bố chủ ý làm khó dễ.
- A di đà phật, thí chủ, cậu nói sai rồi.
Hòa thượng bỗng nhiên nghiêm túc chắp tay trước ngực:
- Thế giới chuyện xưa tiếp theo, thật ra, hai người chúng tôi mới chính là cần ôm chân phật của cậu.
- Ửm?
Tô Bạch có chút chưa kịp phản ứng.
- Bởi vì tại hạ chỉ có một mình trong thế giới chuyện xưa, còn cậu có thể gặp được rất nhiều bà con thân thích.
Tô Bạch: “…”
Hòa thượng Thất Luận đang ám chỉ việc Tô Bạch là cương thi, thế giới chuyện xưa này là cương thi tiên sinh.