Chương 1010
Cùng Ngủ Với Tôi 2
Lần này, cũng không có người nào kiên trì nữa, rời đi là sự lựa chọn chung của tất cả mọi người, có thể sống sót rời khỏi nơi này, đã được tính là rất may mắn so với những bạn đồng hành đã chết rồi.
Ánh sáng của xá lợi tiếp tục tỏa sáng, thẳng cho đến khi đám người rời khỏi vị trí tế đàn và trở về chỗ mười hai cỗ quan tài, hòa thượng mới thu xá lợi lại, đã đến nơi này rồi, chắc hẳn đã thoát khỏi khu vực khống chế của quái vật đó, đương nhiên, ở chỗ cỗ quan tài này, thực ra cũng không thể tính là an toàn gì.
Ánh mắt của Tô Bạch lại một lần nữa rơi lên chiếc quan tài có chốt hạ xuống, dựa theo cách nói của Đường Chính Quốc đã chết, thì trong chiếc quan tài chắc hẳn có chủ nhân. Chỉ có điều, bây giờ mọi người cũng không có can đảm để nhắc đến chuyện như mở nắp quan nữa, Maria cũng chỉ ngoan ngoãn cõng người đàn ông đầu trọc đi theo mọi người ra bên ngoài.
Thế nhưng, dường như sợ cái gì thì cái đó tới, ngay khi mọi người vừa mới đi qua cỗ quan tài có chốt hạ xuống đó, chốt quan tài đột nhiên phát ra một tiếng vang giòn.
“Răng rắc…”
Cái chốt bắt đầu từ từ xoay ngược lên trên, đồng thời, nắp quan tài bằng đồng xanh nặng nề cũng từ từ bay lên vào lúc này, những luồng thi khí nặng nề gần như có thực chất, hóa thành trạng thái giống như nước mà nhỏ xuống.
Mọi người lập tức không dám động đậy, không ai dám cử động, ngược lại cũng không phải không có người nào nghĩ đến việc trực tiếp nhắm mắt lại, nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nhưng không ai dám cử động, bởi vì trong một khắc cái chốt hướng lên đó, một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ phóng ra từ bên trong cỗ quan tài, trực tiếp khóa chặt lên tất cả những người có mặt ở đây.
Đây là một loại cảnh cáo, một loại biểu thị công khai, một loại tuyên án từ trên cao giáng xuống!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Nắp quan tài không ngừng bay lên trên, bên trong xuất hiện một bóng người.
Hòa thượng đỡ Tô Bạch, nhưng lúc này, Tô Bạch có thể cảm giác được khí tức của hòa thượng đã trở nên nặng nề hơn, rõ ràng, dưới loại cục diện này, ngay cả hòa thượng chú trọng vào tâm cảnh nhất cũng không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh gì đó nữa.
Lúc trước khi Huyết Thi xuất hiện, trực tiếp giết toàn bộ thính giả có thâm niên trở lên ở cảnh nội Thiểm Tây, mà vị ở trước mặt này, xét từ cảm giác từ lúc ra sân và khí tức bộc lộ ra ngoài, tuyệt đối không kém hơn Huyết Thi, thậm chí thấp thoáng còn hơn cả Huyết Thi một bậc!
Bóng người này rõ ràng có hơi mập, rất dễ nhận thấy, cũng là một người béo phì, điều này khiến trong đầu Tô Bạch lập tức hiện ra vị quan chức rất béo ở ngoài cùng bên trái trong bức ảnh đó.
Hơn hai mươi năm trước, ông cha hờ đó của mình, vị quan chức béo phì và pháp sư Tuệ Năng cùng nhau tới nơi này, ông cha hờ đó của mình đã dẫn Cát Tường rời khỏi đây, sau này pháp sư Tuệ Năng cũng rời khỏi đây nốt, mà chỉ có vị quan chức béo phì đó là gần như không có tin tức gì, nghe nói là xảy ra tai nạn giao thông đã qua đời.
“Tô Dư Hàng, là cậu… là cậu đã tới sao…?”
Giọng nói của đối phương rõ ràng rất trầm thấp, mang theo một loại cảm giác khàn khàn đặc thù.
Tô Dư Hàng, là tên của ông cha hờ đó của Tô Bạch!
Hòa thượng lập tức liếc mắt nhìn Tô Bạch, rõ ràng, anh ta cũng đã biết, tại sao trước đó máu của Tô Bạch lại bị mặt đất hút sạch.
Toàn bộ không gian ở nơi này thực ra là một công trình kiến trúc được đắp nên bởi một đống trùng rất nhỏ, không thể nhìn ra được bằng mắt thường, nhưng toàn bộ tòa kiến trúc này thực ra đều đang sống, một mảng lớn máu tươi của Tô Bạch rơi xuống đều bị mặt đất hút sạch, giống như chip máy tính và các mạch điện gần đó, thông tin cũng được truyền qua bằng cách này, thẳng cho đến khi chạm đến cơ thể của người ở trong cỗ quan tài này.
“Tô Dư Hàng… trả lời câu hỏi của tôi!” Đối phương lại chất vấn.
Những thính giả có mặt ở đó đều có hơi đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ nó, Tô Dư Hàng là ai mới được, ở đây ai tên Tô Dư Hàng?
Bàn tay của người trong bóng tối từ từ duỗi ra, chỉ về phía Tô Bạch ở bên này, cơ thể của Tô Bạch lập tức bị đông cứng, lơ lửng bay lên, rồi bị cưỡng chế từ từ kéo tới phía trước quan tài.
Đây là một loại sức mạnh đáng sợ có thể khống chế và bỏ qua ý thức của bản thân bạn, cho dù là Huyết Thi, cũng không mang được đến cho Tô Bạch loại tuyệt vọng không có cách nào phản kháng được này!
Bóng ma đợi sau khi Tô Bạch bị kéo tới gần, mới phát ra một tiếng ngạc nhiên và nghi ngờ: “Cậu không phải là Tô Dư Hàng… nhưng… ồ… cậu có dòng máu của cậu ta… ha ha…”
Người đàn ông trong bóng tối phát ra một tiếng thở dài, giống như một cái búa đập vào tim của tất cả mọi người thật nặng nề.
Mỗi một lời nói và hành động của đối phương đều có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm cảnh của bọn họ, ngay khi đối phương tỉnh lại, đã trở thành trung tâm tuyệt đối của khu vực này!
“Cậu ở lại… với tôi… những người khác… cút…”
Sát khí vốn dĩ khóa chặt lên cơ thể của mọi người hoàn toàn tan biến, ngoại trừ hòa thượng ra, thì toàn bộ thính giả khác đều nhanh chóng rời khỏi nơi này, sự khống chế trên người Tô Bạch cũng biến mất, nhưng một tia sát khí còn sót lại vẫn khóa chặt lên người hắn.
Tô Bạch liếc mắt nhìn hòa thượng, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Hòa thượng, anh đi đi.”
“A di đà phật, có câu nói này của cậu, bần tăng cũng yên tâm thoải mái rời đi.” Hòa thượng lập tức quay người, cùng những người khác rời khỏi nơi này.
Tô Bạch không đi, bởi vì hắn biết mình không đi được, lúc này nắp quan tài cũng từ từ đậy lại.
“Lúc đầu Tô Dư Hàng lừa tôi… khiến tôi vẫn luôn ngủ say… ngủ say ở nơi này… trừ phi tiến vào thế giới chuyện xưa… còn đâu tôi vẫn luôn nằm ở nơi này… bây giờ… cậu ở cạnh tôi… cậu là vật thí nghiệm của cậu ta… cậu ta… cậu ta sẽ tới tìm cậu…”
“Vậy tôi ăn cái gì?” Tô Bạch hỏi một cách rất bất đắc dĩ.
“Tôi sẽ định kỳ… tản ra… thi khí… cậu cũng là cương thi… không đói chết được đâu…”
“…” Tô Bạch.