Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1011 - Chương 1011 Đường Hoàng Tuyền 1

Chương 1011

Đường Hoàng Tuyền 1


Có đôi khi, sự phát triển của sự việc thật ra sẽ nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ví dụ như sở dĩ Tô Bạch tới nơi này, chỉ là để giúp hòa thượng một việc, kết quả không ngờ nơi này lại nguy hiểm như vậy, vừa rồi mình còn suýt chút nữa bị đồng loại của Cát Tường giết chết, về phần “Như Ý”, Tô Bạch không biết có phải là tên của con mèo đen đó hay không, nhưng nghĩ đến nếu Cát Tường đã tên là Cát Tường, vậy một con khác tên là Như Ý, cũng có vẻ rất hợp lý, chỉ là Như Ý cũng không thuận theo ý mình, hơn nữa còn suýt chút nữa giết mình.


Nhưng hiện tại, Tô Bạch đang đối mặt với một loại cục diện còn khiến hắn khó chấp nhận hơn cả chuyện giết chết mình, đó là ông anh trong cỗ quan tài đó lại muốn giữ mình ở lại nơi này với ông ta.


Họa của việc này, chỉ có thể đổ lên đầu hòa thượng, cuối cùng Tô Bạch cũng tỏ ý bảo hòa thượng rời đi, bởi vì cho dù hòa thượng ở lại nơi này tiếp tục kiên cường đối chọi thì cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, Tô Bạch cũng biết, sự do dự trong chốc lát đó của hòa thượng, không hề ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng sẽ quay người rời đi của anh ta, con hàng hòa thượng này thực sự rất thực tế, cũng rất chân thực.


Chỉ hy vọng sau khi hòa thượng ra ngoài, có thể giúp mình chăm sóc thằng bé trước.


Bây giờ một người làm cha như hắn chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh tên biến thái này trong một nơi không phải là cổ mộ nhưng còn hơn cả cổ mộ này một thời gian.


Đương nhiên, dựa theo cách nói của ông anh trong cỗ quan tài này, ngoại trừ khi tiến vào thế giới chuyện xưa ra, thì ông ta vẫn luôn nằm trong quan tài, một cái nằm này có thể mất đến hơn hai mươi năm.


Ngoại trừ thế giới chuyện xưa, thì cuộc sống của ông ta ở trong thế giới hiện thực, chính là ngủ say trong cỗ quan tài này.


Đây rốt cuộc là nơi nào, Tô Bạch cũng không biết rõ, khả năng đến cả vị nằm trong quan tài cũng không biết rõ, thậm chí ông cha hờ đó của mình cũng không biết, bí mật ở nơi này thật sự rất nhiều.


Nhưng ít nhất bây giờ Tô Bạch cũng biết một chuyện vốn dĩ đã đoán được gần hết, đó chính là mình quả thực có huyết mạch của một đôi nam nữ đó, năm đó, đôi nam nữ kia chắc hẳn đã tìm người mang thai hộ sinh mình ra, chỉ là để sinh ra một sản phẩm thí nghiệm mà thôi.


Tô Bạch dựa vào bên cạnh cỗ quan tài, xoay vòng chiếc bật lửa trong tay, sau khi đám người hòa thượng rời đi, phía bên lối vào lóe lên những tia sáng trắng, chắc hẳn là tác dụng của trận pháp, tuy rằng Tô Bạch không am hiểu trận pháp, nhưng cũng đại khái có thể đoán ra được, chỗ lối vào của trận pháp chắc hẳn đã bị thay đổi, đoán chừng vẫn còn ở Đại Lý, nhưng có thể đã không còn ở vị trí vốn có nữa rồi.


Mẹ nó, lần này thật sự phải ngồi tù rồi, bây giờ hy vọng duy nhất của Tô Bạch chính là Phát Thanh tống mình vào trong thế giới chuyện xưa, rồi khi đưa mình trở về thế giới hiện thực, có thể nổi lòng nhân hậu, đừng để mình lại quay về nơi này nữa.


Nhưng rõ ràng, Phát Thanh có xác suất rất lớn sẽ tiếp tục truyền tống mình về nơi này, tiếp tục trả về nơi mù mịt tối tăm này, dù sao thì nơi này thực ra cũng không có sự nguy hiểm chân chính gì.


Đây là điểm khiến Tô Bạch buồn bực nhất, bởi vì hắn ở đây quả thực sẽ không chết đói, vì mỗi ngày trong cỗ quan tài đó sẽ phóng ra một sợi thi khí cực kỳ tinh thuần, vừa vặn đủ cho Tô Bạch hấp thụ và duy trì trạng thái còn sống, mà sẽ không cho Tô Bạch thêm một chút nào để hắn nhân cơ hội này nâng cao thực lực lên, có thể nói là rất bủn xỉn.


Đây chính là ngồi tù, nhưng cai ngục thì ngủ trong quan tài, mà Tô Bạch thân là phạm nhân thì lại ở bên ngoài, sở hữu độ tự do nhất định, nhưng độ tự do này, quả thực cũng không có ý nghĩa gì hết.


Ngoại trừ ngày đầu tiên, trong lòng Tô Bạch còn tính nhẩm thời gian một chút ra, thì khoảng thời gian sau đó, hắn cũng từ từ quên sạch thời gian, chỉ biết vừa rồi là lần thứ mười lăm mình hấp thụ thi khí mà đối phương phát ra, đại khái, thời gian nửa tháng đã trôi qua rồi.


Tô Bạch không biết hòa thượng đã đưa thằng bé trở về Thượng Hải hay chưa, bây giờ trên cơ bản, hắn đã tách biệt với thế giới bên ngoài.


Nơi này, ngoại trừ tuyệt vọng ra, dường như vẫn chỉ có tuyệt vọng, ngoại trừ cô độc, vẫn là cô độc.


Hắn rút một điếu thuốc cuối cùng ra, cắn ở bên miệng, ngày đầu tiên ở lại nơi này, hắn bắt đầu tiết kiệm thuốc lá của mình, mỗi ngày một điếu, tuyệt đối không rút thêm, nhưng đây cũng đã là một điếu cuối cùng.


Hắn châm lên, rồi hít một hơi thật sâu.


“Mẹ nó.” Tô Bạch chửi một tiếng.


Điếu thuốc sắp hút xong, mỗi ngày đều dựa vào thi khí sống qua ngày, không rượu, không ánh nắng mặt trời, không có bất cứ thứ gì để giải trí, chỉ còn lại thi khí, thi khí, và vẫn là thi khí!


Hắn cắn răng, duỗi tay gõ vào cỗ quan tài ở phía sau lưng mình.


“Thùng… thùng… thùng…”


“Ông thế này là không có lý lẽ, con hàng Tô Dư Hàng đó hại ông, nhưng ông không cần thiết phải giữ tôi ở lại nơi này chứ?”


Trong quan tài, vẫn không truyền ra lời đáp trả, Tô Bạch đã quen rồi, suốt nửa tháng này, đối phương ngoại trừ mỗi ngày tản ra một chút thi khí ra, thì cũng không nói với mình một chữ nào.


Nhà tù này, quả thực quá không có cảm giác tồn tại.


Hắn đứng dậy, đi về phía tế đàn một cách quen thuộc, vào ngày thứ tư, hắn đã quay trở lại nơi này, con mèo đen đó cũng không còn tấn công mình nữa, dường như đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của mình, đương nhiên, chắc hẳn là nể mặt người nằm trong quan tài đó đi.


Chương 1011

Bình Luận (0)
Comment