Chương 1012
Đường Hoàng Tuyền 2
Tô Bạch cũng không còn nơm nớp lo sợ như lúc ban đầu nữa, mà trở nên rất tùy tiện, nói thực, không gian ở nơi này thực ra rất lớn, đến bây giờ Tô Bạch vẫn chưa biết đây là nơi nào.
Hắn ngồi trên tế đàn, nhìn chiếc hộp ngọc đặt ở trên cái thớt, nhưng cũng không đụng vào nó, đống nước mủ màu lục trên mặt đất đó vẫn chưa hoàn toàn khô sạch, xương cốt của Đường Chính Quốc còn vẫn chưa lạnh.
Nhưng, thi thể của hai người có thâm niên Chu Huấn Phi ban đầu, ngược lại đã bị gặm cắn sạch sẽ, nhưng máu tươi vẫn còn ở nguyên trên đất.
Cũng không biết là mèo ăn hay là đá ở gần đó ăn nữa, nhưng nghĩ đến thái độ cao ngạo, không nhiễm khói lửa nhân gian như Cát Tường đó, chắc hẳn tính khả năng của cái sau khá lớn hơn một chút.
Đôi mắt của Huyết tộc, có thể khiến Tô Bạch sở hữu độ rõ ràng nhiều hơn trong màn đêm, tuy rằng không thể nhìn đến mức rất rõ, nhưng dưới tình huống không có ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy đại khái tình hình ở nơi này, đã là rất không tệ rồi.
Lần này, Tô Bạch trực tiếp quay người nhảy từ trên tế đàn xuống.
Hai bên con sông màu vàng đều là đất trũng, bây giờ hắn đứng ở trên đất trũng, con sông này là một dòng sông chảy ngược, có nghĩa là nó chảy vòng quanh nơi này, mà không phải là đơn thuần chảy qua đây.
Bởi vì Tô Bạch đã từng nhìn thấy trong nước sông có mấy thi thể khá đặc biệt, khoảng tầm sau một tiếng, lại có thể nhìn thấy mấy thi thể khá đặc biệt đó lại lướt qua trước mắt mình.
Hắn ngồi xuống trên một tảng đá, hai tay đặt trên đầu gối, nói thật, cho dù là không hấp thụ thi khí tinh thuần được phóng ra mỗi ngày từ trong cỗ quan tài, thì ở nơi này, Tô Bạch cũng không đến mức thật sự đói chết, dù sao thì xác chết ở đây cũng chất thành núi, thi khí cũng rất phong phú, tuy rằng có hơi lẫn lộn phức tạp một chút, nhưng hắn vẫn có thể thông qua sự chuyển hóa của mình, thật sự không đến mức đói chết.
Nhưng một cuộc sống khép kín như vậy, quả thực khiến hắn có loại cảm giác một ngày trôi qua như một năm.
“Meo.”
Một tiếng mèo kêu truyền tới từ phía sau Tô Bạch, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một con mèo cả người đen tuyền, đang đứng trên tế đàn nhìn xuống mình.
Con mèo đen này thật sự rất giống Cát Tường, nhưng đôi mắt của Cát Tường lại trong hơn đôi mắt của nó một chút, mà trong mắt của con mèo đen này, ngoại trừ tàn ác vẫn là tàn ác.
Tô Bạch vẫy tay với con mèo đen đó, ý bảo đối phương qua đây, trong nửa tháng này, Tô Bạch gặp con mèo đen này không dưới tám lần, nhưng lần nào đối phương cũng quan sát mình từ xa, mà không lại gần, đương nhiên, tuyệt đối cũng không tiến hành tấn công mình như lúc đầu.
Cuộc sống khép kín sẽ khiến người bứt rứt đến phát điên, đặc biệt là loại tương tự với ở trong mộ của xác sống, Tô Bạch không rõ tại sao vị trong quan tài cứ nhất định muốn nhốt mình ở đây, hơn nữa, từ trong lời nói của đối phương lúc đầu, hắn dường như có thể nghe ra được, cho đến hiện tại, hình như đối phương vẫn đang không ngừng tiến vào thế giới chuyện xưa làm nhiệm vụ, nhưng nghĩ đến, chắc hẳn thời gian tiến vào thế giới chuyện xưa sẽ cách nhau khá dài một chút.
Thính giả từ hơn hai mươi năm trước vẫn còn làm nhiệm vụ sao?
Còn đang không ngừng tiến vào thế giới chuyện xưa?
Như vậy so ra, dường như sự tồn tại của ông ta, không nói đến so với đôi cha mẹ hờ đó của mình, mà so với đám người Lệ Chi, cũng là một bé cưng ngoan đến không thể ngoan hơn được.
Như vậy tính ra, cũng khó trách Phát Thanh sẽ ngầm thừa nhận một vài hành động khác người của ông ta.
Thế nhưng, thẳng cho đến hiện tại, Tô Bạch vẫn chưa tìm được thứ gì có khả năng ra ngoài hấp thụ tinh khí của người khác, hình như thứ đó vẫn chưa về?
Một cảm giác phiền muộn dâng lên từ đáy lòng của Tô Bạch, trong nửa tháng, kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn mất sạch, hắn đứng dậy, trực tiếp đi về phía con sông đó.
Trong mắt của con mèo đen nhìn xuống bên dưới từ trên tế đàn, lộ ra vẻ nghi ngờ, rõ ràng không biết tại sao nhân loại yếu ớt này lại có dũng khí tiếp tục tiến lên, bởi vì nó biết rõ, rốt cuộc con sông này nguy hiểm cỡ nào.
Đúng vậy, con sông này rất nguy hiểm, bởi vì khi Tô Bạch đứng từ trên đất trũng nhảy xuống dưới, đã có thể cảm giác được trong con sông đang không ngừng có vong hồn vẫy gọi hắn, liên tục gọi hắn, giống như chuyện ma quỷ rất phổ biến ở nông thôn, người lớn sẽ dặn dò trẻ con đừng chơi gần hồ nước, bởi vì trong nước có quỷ hồn chết đuối, bọn chúng sẽ kéo bạn xuống chết chung.
Tô Bạch cứ đi vào trong dòng sông như vậy, một nửa cơ thể chìm xuống dưới mặt nước, dường như những thi hài ở xung quanh lập tức trở nên có sức sống hơn hẳn, bọn họ đang mỉm cười với Tô Bạch một cách vô cùng nhiệt tình, mời Tô Bạch qua đó làm khách, trông có vẻ rất niềm nở, toàn bộ chuyện này đều tốt đẹp như vậy.
Mà đúng lúc này, cỗ quan tài vốn ngoại trừ mỗi ngày khi tản ra thi khí, còn lại đều sẽ im lặng không một tiếng động, lúc này đột nhiên chấn động, bên trong truyền ra một tiếng thở dài: “Tô Dư Hàng… đứa con trai này của cậu lại muốn tự tìm đường chết… ha ha… thật chẳng ra làm sao… cũng đúng thôi… nó chỉ là sản phẩm thí nghiệm của cậu mà thôi…”
Cơ thể của Tô Bạch từ từ thả lỏng, hắn bắt đầu trôi theo dòng nước, bắt đầu bồng bềnh trên mặt nước, khi thì nổi lên, khi thì cả người lại chìm xuống.
Đột nhiên, ở trong dòng nước, hắn nhìn về hai bên bờ sông với ánh mắt có chút mê mang, hy vọng có thể nhìn thấy ở hai bên có thật nhiều người mặc đồ trắng đứng đó. Trong tay của mỗi một người trong bọn họ cầm một chiếc đèn lồng màu lục, trông như đang tiễn đưa, lại cũng trông như đang chỉ đường, hơn nữa, bọn họ đều không có mặt, dày đặc, đông nghịt, không thấy điểm kết…