Chương 1013
Chậu Phân Người Tươi Mát Và Thoát Tục Đó 1
Nửa tháng này tuyệt đối là một loại khổ hình còn khó chịu đựng hơn so với cả ngồi tù, nhưng bây giờ hành động này của Tô Bạch lại mang theo chút ý tứ khác, không thể nói là sa đọa, nhưng cũng không thể nói trạng thái tinh thần hiện tại tốt bao nhiêu, nhưng chắc chắn chẳng liên quan gì đến tích cực hướng về phía trước.
Nhưng, bây giờ cảm giác nằm trong dòng nước quả thực không tệ, giống như một người đang đắm chìm trong cơn say mộng ảo của cây anh túc, biết thứ này sẽ khiến mình chìm đắm, nhưng mình lại khó có thể tự kiềm chế được, mà cũng chẳng muốn phải kiềm chế, cảm giác này không tồi, thậm chí còn rất tốt.
Đây chính là nguyên nhân khiến rất nhiều người chọn hút thứ không còn đường quay về đó, nói một cách dễ hiểu hơn một chút, thì rất nhiều người nghiện thuốc lá trên thế giới, đại đa số đều biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, mà bên ngoài mỗi một bao thuốc đều viết hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng người nghiện thuốc lá vẫn coi thường điểm này mà tiếp tục nuốt mây nhả sương.
Rất nhiều chuyện biết rõ là sai, nhưng vẫn có rất nhiều người chọn làm như vậy.
Cảm giác chìm nổi trên dòng sông này giống như những thăng trầm của đời người, đây chỉ là một loại cảm khái, bởi vì bây giờ Tô Bạch cũng chỉ còn lại cảm khái mới có thể làm được, trạng thái tinh thần vốn kiên cường dẻo dai, trên cơ bản cũng đã bị mai một gần hết trong nửa tháng, dù sao đây cũng không phải là nhà giam bình thường, mỗi một ngày ở nơi này, chính là một loại tra tấn tinh thần và thể xác, cho dù tâm thần có cứng cỏi như sắt thép, thì vẫn sẽ bị cưỡng chế dày vò thành mềm nhũn.
Người, tóm lại cần phải chọn buông thả, mà không có khả năng vẫn luôn duy trì một loại trạng thái tỉnh táo và có lý trí, dù sao thì con người cũng không phải là máy móc, cần phải nghỉ ngơi và thả lỏng.
Khi ở trong dòng sông, băng qua con sông đục ngầu, Tô Bạch nhìn thấy một đám người mặc áo trắng đông nghìn nghịt đứng ở hai bên bờ, đây là một màn có thể khiến da đầu người tê rần, nhưng bây giờ Tô Bạch thoạt nhìn lại không sao cả.
Thích thì chiều, cái nơi chết tiệt này, mặc kệ mày có bao nhiêu bí mật, mặc kệ mày có bao nhiêu thần bí, lão tử cũng mặc kệ hết.
Ùng ục…
Ùng ục…
Ùng ục…
Tô Bạch càng chìm càng thấp, càng chìm càng thấp, việc này đồng thời cũng có nghĩa, hắn càng ngày càng chìm sâu vào trong.
“Tới đây… tới đây… tới đây…”
“Tới đây… tới đây… tới đây…”
Những tiếng mời gọi đầy mê hoặc, ánh mắt của Tô Bạch dần dần trở nên mơ hồ, toàn bộ mọi thứ trước mắt không còn chân thực như vậy nữa, xung quanh có người đang nhảy múa, có người đang ca hát, có người đang đánh bạc, có người đang chơi đùa, còn có người đang làm loại chuyện đó giữa ban ngày.
Đây là thế giới của sự phóng túng, là một quốc gia tùy tiện, là một nơi tuyệt vời, lại càng là một nơi khiến người không thể ngừng lại.
Ai có thể rời đi?
Ai lại nỡ rời đi?
Ai lại bằng lòng rời đi chứ?
Biết rõ đây là một viên thuốc độc, nhưng trong lòng lại cam tâm tình nguyện uống vào, không cần tính toán xem hậu quả là gì, cũng không cần cân nhắc được mất gì hết, cuộc đời, cứ chấm dứt như vậy đi.
Ít nhất thì loại cách thức tử vong giống như vậy, dường như cũng rất đẹp.
Tuy rằng hành động này lại càng giống một loại tự sát hơn, nhưng có thể tự sát với một loại phương thức tuyệt đẹp như vậy, cũng không tồi.
Trong dòng sông, không ngừng có thi thể và xương người leo lên người Tô Bạch rất dày đặc, một vòng nối tiếp một vòng, giống như mạng nhện, hấp thụ rất nhiều, cũng liên kết rất nhiều.
Mọi người cùng nhau chìm đắm, cùng nhau nằm mộng, cùng nhau hô, giống như một đội, mãi mãi không có thời điểm kết thúc.
Ngay sau khi một người kiềm chế đã lâu, anh ta quả thực cần một loại phương thức này để trút giận, đặc biệt là Tô Bạch không có thuốc hút, nơi này lại càng không có đàn bà, nên chỉ có thể chọn một loại tự mình hủy diệt, để hoàn thành sự sảng khoái cuối cùng.
Bởi vì hắn đã không thể khống chế được thời gian tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, mà cũng không bằng lòng tiếp tục chống đỡ nữa.
Đại khái là do có sự gia nhập của sinh mệnh mới, nên những thi thể trôi tới bám lên người Tô Bạch càng lúc càng nhiều, hiển nhiên, một vòng tròn này bắt đầu càng lúc càng chìm xuống.
Cơ thể của hắn bắt đầu chậm rãi hư thối, có những chỗ cũng đã xuất hiện dấu vết của xương trắng, đây là chuyện rất bình thường, ngay khi linh hồn của anh chọn trầm mình tự tử, thì cơ thể của anh hiển nhiên cũng sẽ từ từ hư thối đi.
Đây là một quá trình không có cách nào thay đổi được, nguyên lý của nó giống như anh bị bịt mắt rồi cứa ra một vết thương trên cổ tay, sau đó kêu anh nghe tiếng chảy, tự dọa sợ chính mình vậy.
Chỉ có điều, ngay khi càng ngày càng chìm xuống, đôi mắt của Tô Bạch xuyên qua dòng nước vàng mịt mờ, nhìn thấy bên dưới dường như có thứ gì đó, đó là những bia mộ, những bia mộ rất cao lớn.
Trên bia mộ rõ ràng có vết tích của thời gian, dù sao thì chúng vẫn luôn không ngừng chịu sự cọ rửa tới từ nước sông đục ngầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ độ mới cũ của những bia mộ này.
Chữ khắc trên bia mộ mới nhất đó rõ ràng hơn rất nhiều.
“Lệ Chi.”
Hai chữ này được khắc trên bia một cách rõ ràng, không theo quy tắc của những ngôi mộ thường thấy, chỉ hai chữ, đơn giản và dứt khoát, dường như rất hợp với tính cách của cô gái đó.
Bia mộ của cô ta?