Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1014 - Chương 1014 Chậu Phân Người Tươi Mát Và Thoát Tục Đó 2

Chương 1014

Chậu Phân Người Tươi Mát Và Thoát Tục Đó 2


Cô ta đã từng tới nơi này, Tô Bạch có thể giải thích được, cũng có thể chấp nhận, lúc trước cô ta quả thực có thể đã tới nơi này, cũng hẳn đã tới nơi này, bởi vì trong ghi chép, đã từng có không ít thính giả cấp bậc đại lão tới đây.


Nhưng nguyên nhân bọn họ tới đây là gì?


Lại chẳng ai biết.


Mà hiện tại, Tô Bạch rõ ràng đã phát hiện ra được, dường như sự thật các thính giả cấp đại lão đó tới nơi này đã lộ ra ngay trước mặt mình.


Ở đây có rất nhiều bia mộ, ít nhất thì trong tầm nhìn của Tô Bạch, cũng khoảng mười hai tấm, và chắc chắn còn nhiều hơn, một tấm mới nhất đó là Lệ Chi để lại.


“Coong…”


Dòng nước không biết vì nguyên nhân gì mà hình thành một vòng xoáy, trực tiếp cuốn Tô Bạch và những thi thể bám vào người hắn ở xung quanh, cùng nhau cuốn vào nơi sâu hơn, giống như cây bồ công anh bay trong gió, hoàn toàn không có cách nào không chế được mình.


“Ùng ục ùng ục…”


Bởi vì có quá nhiều thi thể, và có lẽ cũng bởi vì thời gian quá dài không có sinh mệnh tươi mới gia nhập, nên những thi thể cũ ở trong này rõ ràng vô cùng vui vẻ, bọn họ khao khát được chứng kiến một sinh mệnh mới chìm đắm vào nơi này, cùng nhau trải nghiệm loại khoái cảm đó, cũng có thể nói là bản thân mình đã chìm đắm, hy vọng toàn bộ người còn sống cũng đều chìm xuống giống như bọn họ, bằng không trong đáy lòng bọn họ sẽ cảm thấy không công bằng.


Nhưng bởi vì thi thể bò qua thực sự quá nhiều, lại bị vòng xoay vung ra, nên một đống lớn thi thể giống như mặt sò trực tiếp đập lên tấm bia bên dưới.


Trong lúc nhất thời, mạng nhện to lớn này hoặc có lẽ gọi là vỏ sò bị đập vỡ tứ tung, cơ thể của Tô Bạch cũng đập lên tấm bia đó, sau đó từ từ chìm xuống.


Máu tươi của hắn, xác thịt của hắn, đang không ngừng phân tách ra, đã đến mức độ nửa bên mặt đều là xương cốt, nhưng Tô Bạch vẫn thấp thoáng nhìn thấy, trên bia một mà mình vừa đập trúng này, khắc năm chữ: “Mộ của Tô Dư Hàng.”


Là mộ của ông ta?


Sao lại là mộ của ông ta?


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật nực cười, cũng thật mỉa mai, mình dự định cuối cùng sẽ buông bỏ và chìm xuống, nhưng lại được định trước sẽ chết gần bên mộ bia của người đàn ông đó, người có cùng dòng máu với mình, một người mà mình chỉ hận không thể tự tay hành hạ đến chết.


Vậy mà mình lại sắp hoàn toàn kết thúc cuộc đời dưới bia mộ của ông ta sao?


Trong lòng hắn trào ra một loại không cam lòng, nhưng hiện tại, loại không cam lòng trong chìm đắm này, dường như không có cách nào nghịch chuyển được, rõ ràng nó không đáng để nhắc đến như vậy, có những chuyện, và có những quyết định, một khi đã làm, thì không có cách nào thay đổi được, nước đã hắt đi khó lấy lại được, cũng chính là đạo lý này.


Rõ ràng cảm thấy rất ghê tởm, rõ ràng cảm thấy rất châm biếm, nhưng trong lòng Tô Bạch biết rõ, mình phỏng chừng thật sự sẽ chết bên cạnh bia mộ này.


Một đôi nam nữ này vì thực nghiệm của mình, mà không tiếc dùng cốt nhục thân sinh của mình, coi như một sản phẩm thí nghiệm có thể hy sinh và chơi đùa.


Vậy, các người có phải cũng đã tính đến việc một sản phẩm thí nghiệm trong số đó, cuối cùng còn biến thành người canh mộ cho các người không?


Thật sự đúng là biết lợi dụng đồ bỏ…


Trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy tức giận cuối cùng, nắm tay của Tô Bạch đấm lên mô bia một cách vô lực, bây giờ một chút sức lực nhỏ bé này hiển nhiên không có cách nào làm lay động được bia mộ, nhưng ít nhất có thể khiến Tô Bạch trút được oán hận trước khi chết.


Vốn cho rằng mình sẽ chết trong ảo giác mang theo vẻ đẹp và sảng khoái, kết quả bây giờ mình lại bị hắt một chậu phân người trước khi chết.


Sự thay đổi này cũng được đấy.


Chỉ có điều, khi trên bia mộ này chịu sự đả kích từ cơ thể của Tô Bạch, lại sinh ra sự thay đổi đặc thù, tên ở bên trên cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.


Đồng thời, trước mộ bia cũng xuất hiện một bóng người, Tô Bạch biết hư ảnh đó, dù sao thì trong trí nhớ của mình. Bóng người đó vẫn luôn là cha của mình, đương nhiên, bây giờ hắn hiển nhiên cũng biết rõ, trí nhớ thời thơ ấu của mình trên cơ bản đều tới từ quyển tranh đó mà thôi.


“Tôi là Tô Dư Hàng, để lại bia mộ ở đây, chặt đứt quá khứ, ngăn cách hiện tại, chặn đứt tương lai, cầu cho được thoát khỏi nhân quả, tạo nên thành công của mình!”


Trong phút chốc, giọng nói này cũng truyền vào trong tai của Tô Bạch, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều thính giả cấp bậc đại lão tới nơi này như vậy, bởi vì nơi này giống như một nơi chứng đạo cho bọn họ, cũng chính là nơi bọn họ nhận được sự giải thoát từ thính giả cao cấp để đến với sự tồn tại cao hơn.


Những bia mộ ở nơi này giống như những con dấu, để lại mộ bia của mình ở đây, biểu thị một loại quyết đoán của mình, một loại lột xác, và một loại phục sinh!


Đây là nơi mà Phát Thanh thừa nhận sao?


Tại sao lại chọn nơi này?


Có rất nhiều nghi vấn ở đây cứ quanh quẩn trong đầu của Tô Bạch, nhưng bây giờ đã không có sức để suy nghĩ, mà cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, cuối cùng mình cũng sắp chìm vào giấc ngủ ngàn thu cùng với bia mộ của người đàn ông đó, kết cục này, theo quan điểm của Tô Bạch, quả thực là máu chó đến không có cách nào hơn được…


Chỉ có điều, bóng dáng của người đàn ông trong hư ảnh cũng không hoàn toàn biến mất, hình như ông ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn, trong mắt hiện ra vẻ mê mang.


“Là ai?”


Đây là hình ảnh ghi lại năm đó, Tô Dư Hàng chứng đạo để lại bia mộ ở nơi này, cho nên vào một khắc ở hơn hai mươi năm trước đó, ông ta dường như đã phát hiện ra hơn hai mươi năm sau sẽ có một người đi tới trước bia mộ của mình.


Trước khi hư ảnh biến mất, ông ta duỗi bàn tay của mình ra, từ từ hướng lên trên: “Mặc kệ cậu là ai, nơi này là chỗ chứng đạo của tôi, không cho cậu khinh nhờn, cút cho tôi!”


Hư ảnh vừa dứt lời đã lập tức biến mất, nhưng dòng nước bên dưới đột nhiên run lên, một cột nước to lớn dâng lên, trực tiếp đánh bay Tô Bạch ra ngoài.


Khi bị đá ra khỏi mặt nước, Tô Bạch dùng một chút sức lực cuối cùng dựng ngón giữa lên: “Mẹ nó…”


Đây chính là cảm giác của hắn hiện tại, sau đó, “bịch” một tiếng trong trẻo, Tô Bạch ngã vào chỗ trũng bên cạnh bờ sông, con mèo đen chậm rãi bước qua, loanh quanh bên cạnh người đã một nửa là hài cốt, dường như đang xác định xem con hàng này đã chết hay chưa?


Chương 1014

Bình Luận (0)
Comment