Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015 Quỷ Thoại Liên Thiên 1

Chương 1015

Quỷ Thoại Liên Thiên 1


Con mèo đen cắn cổ tay Tô Bạch, kéo hắn đến bên cỗ quan tài, lúc này, trên người hắn dường như đã mất đi toàn bộ hơi thở, cả người rõ ràng dày đặc tử khí.


Ngay khi tử khí nhiều hơn sinh khí trong cơ thể, thì thực ra người đã chết rồi, không chết thì trên cơ bản cũng phế, hoặc cũng có thể nói là đang rất hấp hối.


Nhưng Tô Bạch lại khá đặc thù, một mặt là bởi vì hắn có huyết thống của Huyết tộc, hơn nữa còn là huyết thống Huyết tộc đã trải qua vài cơ duyên cường hóa và dung hợp, tuy rằng mức độ huyết thống khá tạp, nhưng cũng được tính là rất cao, cũng chính là khả năng nối mệnh khá mạnh, với thương thế này người ta đã sớm đi đời nhà ma rồi, nhưng Tô Bạch vẫn có thể tiếp tục kiên trì, cho dù chỉ còn lại nửa hơi thở, nhưng vẫn xem như có thể chống đỡ hơn người khác một lúc.


Thực ra, hắn còn có cả huyết thống cương thi, dưới sự hỗ trợ của hai loại huyết thống, miễn cưỡng khiến hắn hiện tại còn rất sống, mà không tắt thở.


Quan tài không có tiếng động, dường như hoàn toàn chẳng muốn quan tâm, bởi vì trước đó là Tô Bạch tự mình chủ động đi vào trong dòng sông đó, con sông đó có nghĩa gì, thì vị trong quan tài hiển nhiên cũng biết rõ, đó là một vị trí mà thính giả cao cấp đỉnh cao chuẩn bị bước thêm một bước, chứng đạo để lại bia mộ của mình, là khu vực được Phát Thanh nửa chính thức thừa nhận.


Hành động chủ động đi qua đó của Tô Bạch, theo quan điểm của vị nằm trong quan tài đó, hoàn toàn là một loại tự sa ngã, đối với sản phẩm thí nghiệm thất bại của Tô Dư Hàng, ông ta cũng không có hứng thú gì, hơn nữa, lúc đầu, nếu không phải vì Tô Dư Hàng, thì mình cũng sẽ không bị nhốt ở trong cỗ quan tài này mãi, mặc kệ Tô Bạch có cách nhìn thế nào về Tô Dư Hàng, nhưng dù sao hắn cũng có dòng máu của Tô Dư Hàng, không quan tâm rốt cuộc hắn được sinh ra như thế nào, nhưng dù sao trên người hắn cũng thừa hưởng DNA tương tự với Tô Dư Hàng.


Con mèo đen nằm phủ phục ở bên cạnh, trong suốt hơn hai mươi năm dài đằng đẵng này, thi thoảng sẽ có thính giả cao cấp sắp đột phá, tới nơi này để lại bia mộ của mình, nhưng thính giả cao cấp, đặc biệt còn lại loại tồn tại ở cấp bậc sắp đột phá cấp bậc thính giả cao cấp đó, dù sao cũng không phải là rau cải ven đường, cũng không phải là lữ khách trong tuần lễ vàng, phần lớn thời gian, nơi này vẫn luôn bị bóng tối và sự yên tĩnh bao phủ.


Tuy rằng bình thường vị trong quan tài cũng sẽ không nói chuyện, nhưng có đôi khi con mèo đen sẽ nằm phủ phục bên cỗ quan tài một lúc, tuy rằng không có cách nào giao lưu, nhưng ít nhất thì mèo đen cũng biết, trong quan tài này có một sinh mệnh đang nằm, bởi vì có sự tồn tại của ông ta, cho nên mèo đen còn có thể cảm giác không cô đơn như vậy.


Trong phút chốc, khí tức trên người Tô Bạch bắt đầu càng lúc càng yếu, ngọn lửa mệnh giống như cây nến, đang mặc cho gió táp mưa sa ở bên ngoài, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.


Dù sao cũng là Tô Bạch tự mình chủ động đi tìm đường chết, bước vào con sông đó, tự mình chọn nước chảy bèo trôi, thể xác và tinh thần đã sớm sa đọa hơn phân nửa, trên thực tế, nếu không phải vào thời điểm cuối cùng, nhìn thấy bia mộ của ông cha hờ đó của mình, khiến trong lòng Tô Bạch hơi xúc động, lại thêm hơn hai mươi năm trước, người đàn ông đó thật sự biến thái đến mức độ có thể dự cảm trước được hai mươi năm sau sẽ có một người tới nơi này nhìn chằm chằm vào bia mộ của ông ta, rồi thuận tay đánh ra một đường hư ảnh, thì có lẽ bây giờ Tô Bạch đã chết rồi.


Hai mươi năm trước, kế hoạch đó có được tiến hành hay không?


Về điểm này, Tô Bạch không dám xác định, bởi vì ngay cả hòa thượng cũng không thể xác định được mốc thời gian chắc chắn, nhưng nghĩ tới chắc hẳn là không, bằng không khi ấy, Tô Dư Hàng chắc hẳn có thể đoán ra được loại cảm giác này tới từ nơi nào, nhưng không thể không nói, có thể đây chính là một loại yếu tố ngẫu nhiên dẫn đến sai phạm, bởi vì mối quan hệ huyết thống giữa Tô Bạch và Tô dư Hàng, mới khiến cho Tô Dư Hàng vào hai mươi năm trước, chứng đạo nơi này, cảm giác được một loại cơ hội ở hai mươi năm sau, sau đó mới lại ngẫu nhiên giơ một tay lên như vậy?


Bằng không, Tô Bạch cũng đã sớm chết rồi.


Móng vuốt của con mèo đen đẩy lên người Tô Bạch, sau đó lại đẩy lên cỗ quan tài, ý là đã rất rõ ràng rồi.


“Ôi…”


Trong quan tài phát ra một tiếng thở dài: “Không phải mới đầu mày muốn giết cậu ta hay sao?”


Trong quan tài truyền ra một giọng nói.


Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được, giống như trong đôi mắt của mèo toàn là lệ khí, nhưng vẫn sẽ có một loại cảm tình đối với sinh mệnh đã ở cùng mình hơn hai mươi năm, mà vị tồn tại trong quan tài đó hiển nhiên cũng coi con mèo đen này thành một người hàng xóm có mối quan hệ không bình thường với mình.


“Meo…”


Con mèo đen kêu một tiếng, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.


“Mày ngửi được khí tức của bạn chơi cùng với mày ngày trước từ trên người của cậu ta sao?” Trong quan tài phát ra một tiếng nghi ngờ.


“Meo.” Con mèo đen đáp một tiếng có hơi uể oải.


“Thực ra lúc đầu mày thật sự nên rời khỏi nơi này cùng Tô Dư Hàng… thế giới bên ngoài… mới thật sự rực rỡ…”


Nắp quan tài bắt đầu từ từ nâng lên.


“Tuy rằng ta rất không thích cậu ta… cũng không coi trọng cậu ta… nhưng ta có thể cảm giác được sự oán hận của cậu ta đối với Tô Dư Hàng… bất cứ chuyện gì có thể khiến Tô Dư Hàng cảm thấy phiền phức… thì ta đều bằng lòng đi làm… mà ta cũng chỉ có thể dùng lý do này… để thuyết phục mình mà thôi…


Nhưng… cậu ta không thể rời khỏi nơi này…”


Chương 1015

Bình Luận (0)
Comment