Chương 1016
Quỷ Thoại Liên Thiên 2
Trong quan tài bắt đầu chảy ra khí đen cực kỳ tinh thuần, giống như một dòng nước trút xuống, từ từ tập trung bên người Tô Bạch.
Lúc này, cơ thể của Tô Bạch bắt đầu từ từ khôi phục lại, trên xương cũng xuất hiện những đường vân màu máu.
“Đây là… tơ máu?”
Sự tồn tại trong quan tài rõ ràng có hơi ngạc nhiên, rất dễ nhận thấy, ông ta cũng có ấn tượng đối với tơ máu này, mấy năm gần đây người tiến vào nơi này chứng đạo, ngoại trừ cô gái trẻ tuổi khiến ông ta cảm thấy vô cùng kinh hãi kia ra, thì cũng có vài người để lại chút ấn tượng cho ông ta, lúc trước người đàn ông đó mang dáng vẻ đau buồn phẫn nộ và quyết liệt đến chứng đạo, chôn bia mộ của mình xuống, đồng thời cũng chôn cất cả vợ của mình theo, điều này cũng khiến cho sự tồn tại bên trong cỗ quan tài có hơi xúc động.
Tơ máu này rõ ràng là sự truyền thừa của người đó, nhưng bây giờ lại xuất hiện trên người Tô Bạch.
Trên xương cốt phủ đầy tơ máu, lấy tơ máu làm huyết mạch, cơ thể của Tô Bạch bắt đầu sống lại dưới sự thấm đẫm của thi khí.
“Vù!”
Hắn đột nhiên mở to mắt, trong đôi con ngươi, mắt trái là màu đỏ thẫm, mắt phải là màu đen như mực, mắt trái đại diện cho huyết thống Huyết tộc, lúc này rõ ràng rất ảm đạm, mà màu đen ở mắt phải, lúc này lại sáng rực lên!
“Ồ…”
Sự tồn tại trong quan tài cũng không ngừng việc truyền thi khí vào, mà vẫn tiếp tục.
Dần dần, cơ thể của Tô Bạch hoàn toàn hồi phục lại, cả người cũng hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, lúc này, sự tồn tại trong quan tài mới dừng việc truyền thi khí vào trong, nắp quan tài cũng lại rơi về vị trí cũ.
Hai tay của Tô Bạch hơi siết chặt lại, sau đó ngồi dậy.
Hắn mở hai bàn tay ra, nhìn một chút, bây giờ thương thế của mình đã hoàn toàn hồi phục, Tô Bạch vẫn cảm thấy có hơi không chân thực, dù sao thì khi mình ở trong dòng sông vừa rồi, thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng đi chết rồi.
Nhưng bây giờ mình vẫn còn sống.
Hắn duỗi tay ra gõ lên cỗ quan tài.
“Thùng thùng thùng…”
“Cảm ơn, ông anh.”
Dù sao người ta cũng đã cứu mình, nên Tô Bạch vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Trong quan tài không truyền ra tiếng đáp lời, rõ ràng chẳng muốn tiếp tục để ý đến Tô Bạch.
“Cảm ơn ông đã cứu tôi, lòng dạ của ông cũng không tệ.” Tô Bạch tự lẩm bẩm, duỗi tay định sờ đầu con mèo đen, nhưng con mèo đen lập tức lùi về sau một bước.
“Ông anh, nói một câu thật lòng, ông khác với một nam một nữ đó.” Nói đến đây, Tô Bạch lắc đầu: “’Chẳng trách ông lại bị Tô Dư Hàng hại ở đây.”
“Coong!”
Cỗ quan tài hơi chấn động, rõ ràng, vị trong quan tài đã nghe ra được lời chế nhạo của hắn.
Tô Bạch nở nụ cười, không hề hoảng sợ vì chọc giận vị này một chút nào, thời gian lâu dần, khiến sự thần bí và nỗi sợ hãi ban đầu, thực ra cũng đã tiêu tan gần hết, hắn đã quen rồi, cũng không có gì để phải sợ hãi hết, còn nữa, vừa rồi người ta còn cứu mình, nên cũng không đến mức lại trở tay giết chết mình, làm ra một chuyện cởi quần đánh rắm như vậy.
“Ông anh, ông vẫn đang tiếp tục tiến vào thế giới chuyện xưa sao?” Tô Bạch giơ ngón tay tính toán: “Vậy ông cũng biết nghe lời và ngoan thật đó, nhưng bây giờ chu kỳ nhiệm vụ của ông chắc hẳn rất dài đi?
Một năm một lần hoặc là một năm hai lần? Nhiều nhất cũng chỉ có hai lần đi nhỉ?”
Vị trong quan tài đó cũng không trả lời nữa, cũng không hề nổi giận.
Hai bên, chìm vào trong sự im lặng suốt thời gian dài.
Tô Bạch đang nhớ đến những hình ảnh ở trong dòng nước lúc trước, giữa sinh tử có cả học hỏi, nhưng Tô Bạch thật sự không cảm thấy mình đã học hỏi được thứ gì, cái này cũng giống như một người lạm dụng thuốc đến mức phải vào phòng cấp cứu, anh có thể hỏi anh ta có giác ngộ gì về cuộc đời không?
Rất lâu sau, trong quan tài phát ra âm thanh: “Có phải cậu cảm thấy… tôi rất ngu không…?”
Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, lắc đầu: “Ngược lại, tôi cảm thấy ông rất thông minh.”
Trong quan tài lại không nói gì, Tô Bạch im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Có người tự cho rằng mình thông minh, lại thông minh bị thông minh hại, có người thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng thực ra lại là đại trí giả ngu.
Tôi không tin mệnh ta do ta không do trời gì đó, nhưng tôi bằng lòng tin sự rộng lớn vô tận của Phát Thanh, cho dù nó xuất hiện điểm yếu, cho dù xuất hiện mặt không thể đạt đến được…”
“Tại sao…” Sự tồn tại trong quan tài hỏi.
“Bởi vì chỉ có dưới điều kiện Phát Thanh rộng lớn vô hạn, mới có thể khiến một nam một nữ đó đến cuối cùng biến thành một trò cười.” Tô Bạch nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
“Không có triển vọng…” Trong quan tài đưa ra một đánh giá như vậy, nhưng sau đó lại bổ sung: “Giống như tôi vậy…”
“Ha ha.” Tô Bạch liếm môi: “Ông không biết tôi rốt cuộc hận một nam một nữ đó đến đâu đâu.”
“Bây giờ cậu… vẫn chưa có tư cách… nói hận…”
“Đúng, tôi biết, cho nên tôi rất không có triển vọng, hy vọng Phát Thanh rộng lớn vô hạn, như vậy cho dù sau này tôi không đuổi kịp bọn họ, nhưng Phát Thanh cũng có thể vào thời điểm cuối cùng, mang đến cho bọn họ loại tuyệt vọng nặng nề nhất.”
“Có lẽ… kết quả sẽ khác… cũng có lẽ sự lựa chọn của bọn họ… cũng là hy vọng….”
“Thực ra, có đôi khi giống như lúc tôi chơi điện tử vào ngày trước, khi có thể nhẹ nhàng qua một cửa của trò chơi, tôi sẽ chọn cố tình cản trở chính mình, để khiến kết thúc của trò chơi đừng nhanh như vậy, máy tính đừng bị tôi đánh bại nhanh như vậy, nhưng cuối cùng cho dù thế nào, muốn thắng thì vẫn có thể thắng, làm như vậy, tối đa cũng chỉ mang tăng thêm một chút thú vị cho trò chơi mà thôi.”
“Nếu lời cậu nói là thật… vậy những bia mộ để lại trong dòng sông đó… những người đó… bọn họ cũng sẽ… không có ý nghĩa… nhưng ít nhất bọn họ… cũng có lòng can đảm…”
Tô Bạch đứng dậy, lúc này, các khớp xương cả người đều phát ra tiếng vang giòn giã.
“Ông anh, ông nói xem, nếu sau này có một ngày kia, tôi vặn đầu của Tô Dư Hàng xuống, có phải ông ta sẽ hối hận vì hai mươi năm trước đột nhiên nhàn rỗi giơ một tay lên không?”
“Lời này… còn không bằng… hỏi cậu ta có hối hận vì lúc đầu… đã không bắn cậu…. vào vách tường không…”
“…” Tô Bạch.