Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1017 - Chương 1017 Thính Giả Cấp Đại Lão! 1

Chương 1017

Thính Giả Cấp Đại Lão! 1


Sau đó vị trong quan tài đó cũng chỉ trò chuyện một lần đó, rồi cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, thời gian lại trôi qua chừng mười ngày nữa, tại sao lại là chừng, bởi vì trong quan tài cũng không giống như nửa tháng trước, mỗi ngày đều phóng ra một sợi thi khí ra cho Tô Bạch hấp thụ, đại khái là bởi vì hành động chủ động tiến vào trong dòng nước lần đó của hắn, khiến vị đó cũng chẳng muốn tiếp tục để ý đến hắn nữa.


Cũng may, tuy rằng không ăn không uống, nhưng dựa vào thể chất cương thi, Tô Bạch thật sự không lo mình thật sự sẽ chết ngắc ở nơi này, dù sao ở đây cũng không giống với khu vực chân không tuyệt đối mà Phát Thanh đã chế tạo ra trong thế giới chuyện xưa ngày trước, ít nhất thì thi khí vẫn khá phong phú.


Hắn ngồi bên bờ sông, con mèo đen đó lại đứng trên tế đàn, lặng lẽ nhìn Tô Bạch.


Tuy rằng tính cách của con mèo đen này và Cát Tường có sự khác biệt rất lớn, nhưng hai con mèo đều có thái độ cực kỳ cao ngạo, mà cũng đúng thôi, về phương diện mức độ sinh mệnh mà nói, thì bọn nó có thể sánh ngang với thính giả cao cấp, nên quả thực có loại thái độ này.


Trong dòng nước vẫn không ngừng truyền tới tiếng kêu gọi, gọi Tô Bạch qua đó, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau sung sướng, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chìm đắm.


Nhưng dù sao hắn cũng đã tìm đường chết một lần rồi, nhưng dường như sau khi trải qua một cơn nghiện, tạm thời mức độ nghiện vẫn chưa lên tới, nên Tô Bạch cũng không giống như lần trước, sau khi bị giam nửa tháng, dứt khoát tự sa ngã đi vào trong dòng nước.


Hắn nhẩm tính ngày tháng, cách lần vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, cũng còn hơn một tháng nữa, đã sắp hai tháng rồi, điều này có nghĩa đại khái không bao lâu nữa mình sẽ tiến vào thế giới chuyện xưa.


Di động đã sớm không còn pin nữa, nhưng Tô Bạch cảm thấy thông báo của Phát Thanh vẫn có thể truyền tới thông qua di động, có lẽ, dùng một cách duy mỹ hơn một chút chính là đột nhiên có một thi thể bước ra từ trong nước sông, rồi mở miệng nói: [Các bạn thính giả, chào mừng tới nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì tên ở nơi này không có một chút ý nghĩa nào hết…]


Ha ha, giống như Phát Thanh coi thính giả thành đồ chơi của mình mà tùy ý chơi đùa, nhưng thính giả cũng cùng một lúc bản thân bị chơi đùa đến chết đi sống lại, mà mày mò ra được loại quy luật của nhận thức đó.


Tô Bạch duỗi thắt lưng, rồi lại sờ mặt mình, râu đã sớm mọc ra rồi, mà dù sao ở nơi này, bên cạnh ngoại trừ thi thể trong cỗ quan tài kia và con mèo đen này ra, cũng không cần gặp ai cả, nên Tô Bạch cũng chẳng muốn để ý đến mình làm gì, dù sao mình cũng không phải là loại tám vía như Hải thiếu gia đó.


“Mẹ kiếp, thật sự phải ở lại nơi này mãi sao?”


Tô Bạch hít một hơi, qua một tháng này, lúc này thằng bé chắc hẳn đã về Thượng Hải rồi, đáng tiếc, lần đầu tiên người làm cha này như mình dẫn thằng bé ra ngoài du lịch một cách nghiêm túc, kết quả lại biến thành một kết cục như vậy.


Hòa thượng chắc hẳn cũng sắp đến thời điểm vào thế giới chuyện xưa tiếp theo rồi.


Hắn đứng dậy, nhặt một viên đá ở bên cạnh, rồi lia về phía mặt sông.


“Tõm… tõm… tõm… bốp!”


Viên đá bắn ba cái trên mặt nước, sau đó đánh trúng vào một khúc xương.


Tô Bạch nhảy lên tế đàn, đi xuống dưới, con mèo đen lặng lẽ đi phía sau hắn, nó quả thực ít linh khí hơn Cát Tường quá nhiều, có lẽ, vốn dĩ Cát Tường cũng hẳn sẽ như thế này, thân là người canh chừng nơi này, và bảo vệ nơi này, tiến hành trừng phạt những kẻ không có đủ tư cách nhưng lại mưu đồ tiến vào đây.


Tô Bạch cũng thật sự có chút bội phục ông cha hờ đó của mình, rốt cuộc lúc trước ông ta đã làm thế nào lại lừa được Cát Tường ra ngoài?


Hắn trở về phía bên cỗ quan tài đó, rồi dựa lên đó, mỗi ngày đại khái đến khoảng thời gian này, Tô Bạch đều sẽ trở về nơi này ngủ và nghỉ ngơi, trước khi ngủ, cũng sẽ lẩm bẩm nói chuyện với vị trong cỗ quan tài đó.


Dù sao trước đó người ta cũng cứu mình một lần, ừm, tuy rằng sở dĩ mình bị giam ở nơi này, cho dù tiến vào thế giới chuyện xưa cũng không ra được, cũng là do vị này làm ra, nhưng nói thật, Tô Bạch thật sự không hận ông ta cho lắm, có lẽ, mình cũng có một chút bệnh Stockholm đi.


Từ nhỏ đến lớn, người đối xử tốt với mình thực ra cũng không nhiều cho lắm, đương nhiên, bây giờ xem ra bảo mẫu thuở nhỏ, và quản gia, thực ra cũng chỉ là ký ức giả tạo mà thôi, ít nhất, mình có khả năng thật sự chưa từng trải qua, người duy nhất mình vẫn chưa thể nhìn thấu chính là anh Cửu, sở dĩ lúc trước ông ta không dựa theo lời hứa ngày trước mà mở chiếc rương đồng xanh ra trước mặt mình, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?


Có thể là cùng với cái chết của anh Cửu và cô em họ đó, mà sự thật cũng mãi mãi không thể biết được.


Nhưng Tô Bạch vẫn cố hết sức nghĩ theo phương diện tốt, người còn đang sống, không muốn mệt mỏi như vậy, thì đôi khi phải học cách tự mình khiến mình thoải mái hơn một chút.


Vị trong quan tài đó đã cứu mình, ông ta không phải là Phát Thanh, cũng không phải là đám người mập mạp, hòa thượng có quan hệ lợi dụng lẫn nhau với mình đó, có khả năng, chính vì một điểm này, mới khiến Tô Bạch không thể hận ông ta được.


“Ông nói xem, tôi thật sự phải ở nơi này lăn lộn cùng với ông mãi sao? Phải ở nơi này không ngừng tiến vào thế giới chuyện xưa, thẳng cho đến sau khi tu luyện đến thính giả cấp đại lão mới có thể ra ngoài sao?”


Đây là việc lầm bầm thường ngày trước khi đi ngủ của Tô Bạch, hắn cũng không mong đợi vị trong quan tài đó sẽ trả lời, trên thực tế, vị đó dường như cũng không thích trả lời cho lắm, còn con mèo đen này, Tô Bạch còn có thể cảm giác được nó có hơi cô độc và trống vắng, nhưng vị trong quan tài đó, có khả năng trong tim ông ta thật sự đang nghĩ, sao tối nay thằng đần độn này lại lải nhải nữa vậy?


“Coong…”


Chương 1017

Bình Luận (0)
Comment