Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1018 - Chương 1018 Thính Giả Cấp Đại Lão! 2

Chương 1018

Thính Giả Cấp Đại Lão! 2


Nhưng, điều khiến Tô Bạch không ngờ đến, chính là lúc này, quan tài lại chấn động.


Tối nay con hàng này muốn nói chuyện sao?


“Thực ra… ở đây tu luyện… sẽ nhanh hơn…”


“Tôi biết, có thể chuyên tâm hơn, đúng không? Nhưng không có thuốc lá, không có rượu để uống, cũng không có phong cảnh có thể ngắm, cuộc sống này, trải qua cũng thật vô vị.” Tô Bạch đáp một cách rất thẳng thắn.


“Cậu dùng… thái độ thể nghiệm cuộc sống… để làm… thính giả sao…?”


“Cuộc sống của người bình thường là một loại cuộc sống, mà cuộc sống của thính giả, cũng là một loại cuộc sống.”


“Thực ra… vẫn còn khả năng khác… để ra ngoài sớm hơn…”


“Là gì thế?” Tô Bạch hỏi.


“Đó chính là sắp tới… nếu như có người…. tới chứng đạo…”


“À.” Tô Bạch cười gượng một tiếng: “Thính giả cấp đại lão cũng không phải là linh kiện thiết bị trên dây chuyền sản xuất, nào có nhiều như vậy chứ, tôi ngược lại có biết một vài thính giả cao cấp, đối với việc tiếp tục tiến lên một bước lại sợ gần chết, đừng nói là tới chứng đạo, mà bọn họ thật sự chỉ hận không thể đào một hố cho mình chui thẳng vào, chỉ sợ Phát Thanh nhìn bọn họ thêm một cái.”


“Có lẽ thế…”


Nắp quan tài từ từ bay lên, bóng hình có hơi béo phì đó cũng mập mờ xuất hiện.


“Ông đang dự định ra ngoài đi dạo sao?” Tô Bạch hỏi.


“Cậu có biết… tại sao… đợt trước… các cậu có thể tiến vào nơi này không…?”


Ánh mắt của Tô Bạch lập tức híp lại, nhanh chóng đáp: “Mẹ nó, sẽ không phải bởi vì sắp tới có người muốn tới nơi này chứng đạo đấy chứ?”


“Ha ha… nếu không phải vì nguyên nhân này… thì dựa vào các cậu… làm sao có thể tiến vào nơi này được…”


“Nhưng tôi rất tò mò, cái thứ biết đi khắp các thôn xung quanh hút tinh khí người đó, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?” Tô Bạch hỏi.


“Bọn họ còn không quan tâm… mà cậu lại quan tâm đến vấn đề này… cũng… có chút thú vị…”


“Tôi chỉ cảm thấy khi vào thôn, nhìn thấy những hàng bia mộ mới đó, thấy có hơi đáng thương, đặc biệt là khi nhìn thấy bia mộ của những đứa trẻ đó, lại cảm thấy hơi không nhẫn tâm, có lẽ nguyên nhân là vì hai năm này tôi cũng làm cha rồi, lòng dạ dường như cũng không còn tàn nhẫn như vậy nữa, trở nên có chút nhu nhược hơn so với trước kia.”


“Đó là… khí linh của trận pháp…” Giọng nói của vị trong nắp quan tài đó trở nên càng lúc càng nối liền hơn so với trước đó một chút, rõ ràng, ông ta đang chủ động tỉnh lại từ trong trạng thái ngủ say, hình như đang định đón tiếp người nào đó.


Có lẽ, trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm ngủ ở nơi này, mỗi lần khi có thính giả cao cấp đỉnh cao tới nơi này chứng đạo, ông ta đều sẽ dậy đón tiếp, Tô Bạch cũng không biết tại sao lúc đầu ông ta lại bị Tô Dư Hàng hại ở nơi này không thể ra ngoài được, nhưng bây giờ xem ra, dường như ông ta cũng giống như con mèo đen đó, cũng đã trở thành người bảo vệ nơi này.


Lại thêm những bia mộ dưới đáy con sông đó, thật sự không có gì khác biệt với người túc trực bên linh cữu cả.


“Khi trận pháp tự mình rửa sạch, sẽ loại bỏ tạp chất ra ngoài, tạp chất sinh ra bản năng linh trí, bắt đầu hấp thu tinh khí để phát triển bản thân, sau khi cậu ra ngoài, có thể tìm một con yêu thú đi xung quanh để bắt nó, cấp bậc của trận pháp này, cậu cũng có thể cảm giác được, cho dù là tôi cũng không thể không bị nó áp chế, cho nên cho dù là tạp chất của trận pháp cũng không thể coi thường được, thậm chí có thể nói là rất quý giá, bắt được làm khí linh là chuyện rất rốt.”


“Đừng nha, cầm thứ đó coi như khí linh, tôi sợ sẽ tổn thọ mất, như vậy đi, sau khi tôi ra ngoài, sẽ bắt nó rồi giết chết là xong.”


“Ha ha, thật sự có hơi nhu nhược đấy.”


Bóng người ở trong nắp quan tài đứng dậy, tuy rằng vẫn chưa nhìn rõ gương mặt của ông ta, nhưng có thể nhìn ra được hình tượng một người trung niên cực kỳ phúc hậu, lại thêm Tô Bạch đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của ông ta với Tô Dư Hàng, cho nên có thể đại khái bổ sung hình tượng của ông ta trong đầu mình.


“Sắp tới rồi, thực ra, lần nào tôi cũng đều rất mong đợi, đây có lẽ chính là một người nhát gan, luôn tràn đầy sự tò mò đối với những người dũng cảm đó, tôi chỉ là một người nhát gan mà thôi.”


“Người có thể thừa nhận mình nhát gan, thường đều rất dũng cảm.” Tô Bạch nói.


“Giữ cậu lại một tháng cũng đủ rồi, lối ra trận pháp sắp mở một lần nữa, cậu có đủ thời gian để rời đi, thế giới chuyện xưa tiếp theo của cậu cũng sắp tới rồi.”


“Tôi không hiểu, nếu bây giờ ông đã bằng lòng cho tôi rời đi, vậy một tháng trước còn kiên quyết giữ tôi ở lại làm gì?” Tô Bạch rất tò mò một điểm này.


“Bởi vì… tôi không biết… cậu lại phiền phức như vậy…”


“Thực ra tôi là một người khá lạnh lùng, thật đấy.” Tô Bạch sờ cằm mình với vẻ hơi xấu hổ: “Có lẽ bởi vì ông là nhân vật ở cùng một thế hệ với Tô Dư Hàng, lại có thể tùy tiện bóp chết tôi, cho nên tôi mới tỏ ra khác hẳn ở trước mặt ông mà thôi.”


“Tôi nhớ không lầm thì cậu tên là Tô Bạch, đúng không?”


Tô Bạch gật đầu.


“Vậy được, Tô Bạch, tôi đợi được nhìn thấy… cái ngày cậu vặn đầu của Tô Dư Hàng xuống.”


“Rầm!”


Một tiếng vang truyền tới từ cửa vào, trận pháp ở lối vào lại bị khởi động, ánh sáng tỏa ra thật chói mắt, rồi một bóng người chậm rãi bước ra từ trong ánh sáng trắng.


Tô Bạch biết, đây là thính giả sắp tới đây chứng đạo.


Chương 1018

Bình Luận (0)
Comment