Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1019 - Chương 1019 Anh Cũng Xứng Sao? 1

Chương 1019

Anh Cũng Xứng Sao? 1


Sau khi trận pháp ở lối vào trải qua sự chói lòa mới đầu, cũng từ từ lắng xuống, bóng người tới cũng cùng lúc tới gần mà không ngừng trở nên rõ ràng.


Đây là bóng dáng của một người đàn ông, trên cơ thể của người đàn ông mang theo một khí chất phải nói là cô đơn.


Loại cảm giác này khiến Tô Bạch cảm thấy có hơi kỳ lạ, bởi vì loại không khí này rất không tương xứng với khí chất của những bia mộ ở bên dưới dòng sông đó, hoặc là gọi không hòa hợp.


Tô Bạch cũng đã từng thấy hình ảnh khi Tô Dư Hàng tới đây chứng đạo, đó là một loại cảm giác mang theo một loại bình tĩnh từ trong quyết đoán, tên được khắc trên bia mộ của những người khác, cũng có thể toát ra một loại tâm cảnh quyết chí tiến lên đó khi chứng đạo.


Chữ không có tốt xấu, nhưng loại tính cách và phong vận hàm chứa bên trong con chữ, là thứ không có cách nào xóa đi được, ngược lại, còn có thể mang đến cho người một loại cảm giác càng trực quan hơn.


Thế nhưng, người đàn ông càng lúc càng tới gần ở trước mặt này, ít nhất thì Tô Bạch cũng không cảm giác được bao nhiêu khí chất của loại chứng đạo đó trên người anh ta, thậm chí hắn còn mơ hồ ngửi thấy một loại mùi vị của con vịt trên giá nướng, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút không thể lùi bước.


Vị trong quan tài đó vốn dĩ đang đứng, dường như còn chuẩn bị đứng dậy đón tiếp khách quý, dù sao ông ta cũng được xem là một nửa người bản địa, nhưng vào lúc này, ông ta dường như cũng cảm thấy có hơi nhạt nhẽo và vô vị, cho dù không nằm lại, mà vẫn đứng ở đó như cũ, nhưng Tô Bạch cũng có thể cảm giác được một chút thất vọng đó của đối phương, tần suất chuyển động của thi khí ở xung quanh có thể chỉ rõ sự thay đổi tâm trạng của vị này.


Giống như một bộ phim được mong đợi rất lâu, kết quả hình ảnh ra màn đầu tiên lại khiến anh cảm thấy có hơi ngán ngẩm, hy vọng càng lớn thì thất vọng hiển nhiên cũng càng lớn.


Ngay khi bóng hình của đối phương hoàn toàn hiện ra và cũng được nhìn thấy rõ ràng, Tô Bạch lắc đầu theo bản năng, vậy mà lại là anh ta, cũng không thể trách được.


Lương Sâm mặc một chiếc áo ngắn thường ngày, bên dưới là một chiếc quần bò, mặc lên đương nhiên trông có vẻ rất tùy tiện, nhưng thái độ của anh ta dường như cũng trông có vẻ hơi tùy tiện thật.


Giải Bẩm từng mời Tô Bạch qua giúp đỡ, đến chỗ biệt thự của Lương Sâm giải thoát phân thân đã bị phong ấn của anh ta, bây giờ xem ra, tuy rằng mình không ở đó, nhưng Giải Bẩm vẫn tìm mập mạp và những người khác hoàn thành chuyện này, cũng bởi vậy mà Lương Sâm không thể không đến nơi này, tiến hành chứng đạo.


Vị trí này, khu vực này, trên cơ bản chắc hẳn là nơi mà Phát Thanh đã thông báo, bằng không, không có khả năng mỗi một thính giả cao cấp đỉnh cao, đều không hẹn mà cùng tới nơi này.


Ở đây, thực ra được tính là một tổ chức nửa chính thức được Phát Thanh thừa nhận, là một phòng làm việc mà Phát Thanh lập ở thế giới hiện thực.


Chứng đạo ở nơi này, để lại bia mộ của mình, cũng tương tự như đến các bộ ngành liên quan để đóng dấu, đây là một hình thức chắc chắn phải đi qua, cũng là một quá trình rất quan trọng.


Bây giờ Tô Bạch hiển nhiên không hiểu được ý nghĩa của quá trình này ở đâu, nhưng hắn tin sau này mình cũng sẽ có một ngày bởi vì thực lực của mình tăng cao mà biết được, còn mình của bây giờ vẫn còn lâu mới đến trình độ đó, nên hiển nhiên không biết chuyện và quy tắc ở trình độ đó rồi.


Ngay khi Lương Sâm nhìn thấy Tô Bạch đứng ở bên cỗ quan tài, cũng có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”


Đúng vậy, sao cậu lại ở đây, nơi này, sao có khả năng có cậu được?


Tô Bạch đáp lại một cách rất bình tĩnh: “Tới du lịch thôi.” Đây quả thực là đang nói thật.


“Ha ha ha…” Lương Sâm nở nụ cười, ý tứ của tiếng cười này không nói cũng biết, một người có thâm niên du lịch đến nơi này, có khả năng sao?


Nhưng rất nhanh, anh ta đã không cười nữa, đại khái về phương diện thực lực, anh ta có thể nghiền áp Tô Bạch, nhưng dưới tình cảnh này, anh ta ngược lại không có cách nào tiếp tục cường thế nữa.


“Chào mừng.”


Sự tồn tại trong quan tài nói ra hai chữ này, có vẻ hơi qua loa, cũng có hơi miễn cưỡng, thậm chí, trong giọng nói còn mang theo một chút khinh thường.


Lương Sâm gật đầu với ông ta: “Rất vui được gặp.”


“Răng rắc…”


Sự tồn tại trong quan tài nằm về, toàn bộ thi khí cũng bị rút vào trong quan tài, nắp quan tài cũng từ từ về vị trí cũ, không chút sai biệt.


Xem ra, vị trong quan tài dự sau khi làm hết chức trách của mình một cách qua loa lấy lệ, cũng chẳng muốn tiếp tục thưởng thức một màn này nữa, màn mở đầu này đã nhìn ra cả quá trình rồi, tuy rằng kết cục chắc hẳn đã định trước.


Trên cơ bản người tới nơi này chứng đạo, chỉ là nhận được sự thừa nhận của Phát Thanh, ngược lại sẽ không xuất hiện chuyện thất bại này.


Con mèo đen nấp trong bóng tối, một đôi mắt như màu hổ phách nhìn chằm chằm Lương Sâm, nhưng Lương Sâm hiển nhiên không sợ, dù sao anh ta cũng không phải là mười mấy thính giả có thâm niên vào đây một tháng trước, thực lực của anh ta hiện tại, sau khi phân thân được giải phong ấn đã bước vào đỉnh cao của thính giả cao cấp.


“Xem ra Giải Bẩm đã thành công rồi.” Tô Bạch nhìn Lương Sâm và nói.


“Người tôi yêu nhất lại khiến tôi tổn thương sâu sắc nhất.” Trên gương mặt của Lương Sâm lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Ôi, thực ra cũng không thể nói vậy, tôi vẫn luôn đợi cậu ấy giúp tôi đưa ra quyết định này.”


“Đây đúng là tương ái tương sát mà.” Tô Bạch duỗi tay, chỉ vào tế đàn đang ẩn nấp trong bóng tối phía sau: “Tôi dẫn đường cho anh.”


Lương Sâm duỗi tay, đặt lên bả vai của Tô Bạch, sau đó, cảnh tượng xung quanh vặn vẹo, một khắc sau, Lương Sâm và Tô Bạch đã cùng nhau xuất hiện trên tế đàn, trước mặt hai người là cái thớt đó, và trên cái thớt đặt ấn vàng của nước Điền.


“Muốn quan sát thì cứ nói thẳng, cơ hội này những thính giả khác có khả năng muốn cũng không dám xem đâu.” Lương Sâm trông có vẻ rất không để tâm: “Nếu cậu và tôi đã từng làm hàng xóm, vậy chứng minh giữa tôi với cậu quả thực có duyên, chút hời này, cậu có thể chiếm.”


Tô Bạch sờ chóp mũi với vẻ hơi ngại ngùng, đáp: “Tôi chỉ sợ lát nữa sẽ xấu hổ thôi.”


“Xấu hổ?” Lương Sâm lắc đầu: “Không có gì xấu hổ với không xấu hổ ở đây hết, ngay khi cậu phát hiện ra mình không còn đường lui, cậu cũng không có sự lựa chọn nào khác, ngoại trừ đi về phía trước thì vẫn là tiến về phía trước, cho dù là bị ép thì vẫn phải chủ động, thực ra không có sự khác biệt.


Chương 1019

Bình Luận (0)
Comment