Chương 1020
Anh Cũng Xứng Sao? 2
Lẽ nào cậu còn muốn kêu tôi cầm điện thoại mở nhạc nền [Đàn ông nên tự mình vươn lên], sau đó tôi lại viết lên mặt mình bốn chữ to “quyết chí tiến lên” sao?”
“Cũng đúng.” Tô Bạch phụ họa một tiếng.
Nếu để lại bia mộ và chứng đạo chỉ là một quá trình và hình thức, vậy Lương Sâm quả thực cũng không cần thiết phải có áp lực quá lớn, cho nên anh ta cũng dứt khoát thể hiện ra một loại thái độ tuy rằng trong lòng phản kháng nhưng lại không thể không làm đó của mình.
Bóng người của Lương Sâm chậm rãi lơ lửng, bay đến bên dòng sông.
Tô Bạch đứng trên tế đàn, con mèo đen xuất hiện bên cạnh hắn, từ nhiều năm trước đó cho tới nay, con mèo đen này vẫn thường quan sát mỗi một lần chứng đạo, có lẽ hai mươi năm trước còn có một con mèo đen cũng như vậy, thân là khán giả nằm phủ phục ở nơi này, nhưng bây giờ chỉ còn lại một con là nó.
Lương Sâm bay đến bên bờ sông, hai tay mở ra, mặt nước trên sông cùng lúc tách ra hai bên, lộ ra một cái đáy chưa biết ở chính giữa, những bia mộ xếp thành hình con rắn nằm bên dưới đáy sông, nơi lọt vào mắt có mấy chục tấm, còn khu vực phía sau không nhìn thấy, rõ ràng vẫn còn.
Ánh mắt của Lương Sâm nấn ná trên những mộ bia bên dưới, rất nhanh, anh ta đã phát hiện ra cái mà mình muốn tìm, bia mộ đó khác với những bia mộ khác, không có quy cách viết như mộ bia của người ta, mà chỉ viết hai chữ “Lệ Chi” rất đơn giản.
Hai chữ rất đơn giản, lại rõ ràng hiện ra một loại khí thế can đảm không sợ hãi điều gì, loại cảm giác này xuất hiện trên bia mộ của một cô gái, thậm chí sự nổi bật và sáng lạn của nó còn đè ép toàn bộ bia mộ phía sau.
“Ôi, tuy rằng tôi không thể không tới nơi này, nhưng thực ra trong lòng đã sớm nghĩ tới, sau khi tới đây, chuyện muốn làm nhất vẫn là nhìn em một chút.” Trong ánh mắt của Lương Sâm lộ ra vẻ si tình.
Tình cảm của anh ta đối với Lệ Chi thực ra đã được biểu lộ rõ ràng từ rất lâu rồi, từng có những khi, hai người bọn họ là thính giả cùng một thời kỳ, hai người cũng từng tính kế lẫn nhau, cũng từng cùng nhau đối diện với sinh tử, cho dù là ở trong thế giới hiện thực hay là ở trong thế giới chuyện xưa, cũng đã từng hợp tác với nhau, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mà cô gái đó dần dần bỏ xa mình, hai bên cho dù là từ thực lực hay địa vị, đều kéo dài khoảng cách với một loại tốc độ khó tin.
Bây giờ, cô gái đó đã sớm đi đến nơi ấy, đến nay vẫn chưa trở về, mà mình, thì vẫn chưa ở nơi này để lại bia mộ thuộc về mình.
“Có lẽ, lúc đầu em nói đúng, tôi chỉ có một thân thiên phú, cuối cùng lại thiếu mất tự tin trở thành cường giả.”
Lương Sâm lầm bầm, nhìn bia mộ của Lệ Chi, như thể nhìn thấy chính bản thân cô ta.
Lòng bàn tay xòe ra, hộp ngọc trên cái thớt lập tức mở ra, ấn vàng của nước Điền với ánh sáng vàng rực rỡ bay lên, thấp thoáng rơi lên người Lương San, tay anh ta cầm ấn vàng, chỉ vào một mặt bên tường.
“Ầm!”
Một tảng đá từ trên vách tường tróc ra dưới lực kéo của ấn vàng, hơn nữa trong quá trình này, còn từ từ tự mình đẽo gọt thành hình một bia mộ, rồi bia mộ lơ lửng tới trước mặt Lương Sâm.
“Nói là chứng đạo, nhưng thứ để lại, lại là bia mộ, hiển nhiên là để chôn vài vài thứ.” Lương Sâm nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ, cũng dường như đang do dự.
Tô Bạch ngồi khoanh chân tại chỗ ở trên tế đàn, con mèo đen cách hắn rất gần.
“Người khác chôn là quá khứ, nhưng hôm nay Lương Sâm, chôn là tình yêu chân thành nhất trong tim mình. Khiến Lương Sâm tôi chứng đạo ở nơi này, chôn chặt tình cảm tình duyên với em, từ nay về sau, trong lòng tôi cũng không còn sự tồn tại của em nữa, bia mộ của tôi sẽ cùng tồn tại với em!”
Ngón tay của Lương Sâm không ngừng khua, trên bia mộ xuất hiện hai chữ “Lương Sâm”, sau đó, anh ta hướng lòng bàn tay xuống, ấn vàng nước Điền trong tay bay về vị trí cũ, tiến vào trong hộp ngọc, hộp ngọc cũng lập tức đóng lại.
Bia mộ khắc hai chữ “Lương Sâm” rơi xuống ngay bên cạnh, sóng vai với bia mộ của Lệ Chi.
Trong con ngươi của Lương Sâm cũng lộ ra một loại giải thoát và trống rỗng của mình, anh ta vốn không muốn đi một bước này, nhưng chuyện đã đến nước này, dù nguyên nhân bị ép là phần lớn, nhưng nếu hiện tại cũng đã tới đây rồi, cho dù là một bước hình thức, cũng xem như không phụ suy nghĩ trong lòng mình.
Thế nhưng, ngay khi bia mộ của Lương Sâm vừa mới đặt xuống, một hiện tượng khác thường đột nhiên xuất hiện.
“Ầm!”
Bia một của Lệ Chi đột nhiên nổi lên, vậy mà lại chủ động đâm sầm vào bia mộ của Lương Sâm, sau một tiếng ầm vang, bia mộ của Lương Sâm lập tức vỡ tan tành, mà bia mộ của Lệ Chi thì lại đứng sừng sững ở chỗ cũ.
“Anh cũng xứng sao?”
Một giọng nói phụ nữ truyền ra từ trong bia mộ, đây cũng là suy nghĩ mà Lệ Chi để lại.
“Phụt…” Khóe miệng của Lương Sâm trào ra một vệt máu tươi, tâm hồn bị tổn thương.
“Phụt…” Tô Bạch thì lại cười thành tiếng.