Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1022 - Chương 1022 Ra Ngoài Rồi 2

Chương 1022

Ra Ngoài Rồi 2


Tô Bạch cười với vẻ hơi buồn bã, cũng đúng, nếu con mèo đen này bằng lòng rời khỏi đây, thì lúc đầu đã sớm cùng Cát Tường đi theo Tô Dư Hàng rời đi rồi, có lẽ, nó và Cát Tường có sự khác biệt rất lớn, có lẽ hơn nữa, năm đó, Cát Tường chọn Tô Dư Hàng, mà con mèo đen này lại chọn vị ở trong quan tài kia.


Mỗi một người đều có sự lựa chọn của riêng mình, ừm, câu nói này cũng có thể ứng với mèo.


Vị trong quan tài đó phát ra một tiếng thở dài, rõ ràng ông ta biết rõ, nếu con mèo đen này có thể rời khỏi nơi này cùng Tô Bạch, thì có thể nhìn thấy nhiều thứ đặc sắc hơn, nhưng có lẽ, từ góc độ nội tâm của ông ta mà nói, ông ta dường như đã quen với cảm giác có con mèo đen này ở bên cạnh mình trong suốt những năm thái dài đằng đẵng này rồi.


Tô Bạch duỗi tay, vỗ nhẹ lên cỗ quan tài: “Ông anh, đợi lần sau khi tôi tới đây chứng đạo, lại tới thăm ông sau, ông muốn ăn gì, muốn uống gì, bây giờ có thể nói với tôi, lần sau tôi sẽ mang cho ông.”


Vị trong cỗ quan tài không đáp lại câu hỏi này.


Tô Bạch nhún vai, đi về phía chỗ ánh sáng cửa ra, ngay sau khi cả người tiến ra ngoài, cơ thể bắt đầu vặn vẹo, đây là một loại truyền tống tương tự với Phát Thanh kéo vào thế giới chuyện xưa.


Trong phút chốc, cơ thể của Tô Bạch đã biến mất ở nơi đó.


Mà ánh sáng ở lối vào cũng dần dần dập tắt, hoàn toàn khôi phục lại vẻ yên tĩnh, cũng khôi phục lại bóng tối ở nơi này, dường như bóng tối mới là màu chủ đạo và là bản chất của nơi đây.


“Meo!”


Mèo kêu một tiếng, sau đó không còn âm thanh.


“Phù… phù…”


Tô Bạch không ngờ khi mình đi ra, lại là ở trong Nhĩ Hải, sau khi cả người nổi lên mặt nước, hắn hít thở những hơi thật lớn theo bản năng, ngược lại cũng không phải bởi vì trước đó suýt chút nữa thì chết đuối, mà là vì so với nơi như mộ của xác sống đó, thì hô hấp ở nơi này mới là thứ khiến con người thoải mái và cảm thấy trong lành hơn.


Lúc này đã là đêm khuya, trong bầu trời dày đặc ánh sao, rõ ràng trông rất lấp lánh, nếu như thời tiết ở Đại Lý tốt, thì sao trời quả thực rất đẹp.


Hắn nhìn xung quanh, phân biệt đại khái vị trí mình đang ở, sau đó bơi về phía bến tàu Tài Thôn.


Nhĩ Hải, nói lớn thực ra không lớn, dù sao nó thực ra cũng không phải là biển thực sự, cũng chỉ mười mấy phút, Tô Bạch đã lên tới bờ bến tài Tài Thôn, hắn kéo lên cơ thể ướt sũng, bước về phía khách sạn đó trước.


Tuy rằng hắn cảm thấy hòa thượng chắc hẳn đã dẫn thằng bé về Thượng Hải, nhưng vẫn phải đi xác nhận một chút.


Khi người còn chưa vào trong khách sạn, thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt Tô Bạch, rõ ràng, là bởi vì hắn không cố tình che giấu khí tức của bản thân, nên mới bị đối phương nắm được.


“Cậu về rồi.” Đối phương mở miệng nói.


“Tôi nói này Phật gia, sao ngài lại từ xa tới đây vậy?” Tô Bạch có hơi ngạc nhiên.


“Trước khi Thất Luật tiến vào thế giới chuyện xưa, đã gọi tôi tới đây trước, con trai cậu không chịu về Thượng Hải với Thất Luật trước, cho nên tôi qua đây trông một chút, tôi ở đây đã được một tuần lễ rồi.”


“Tốt lắm, dù sao cũng là con nuôi của cậu mà.”


Vừa nghĩ đến thằng bé vẫn còn ở đây, trong lòng Tô Bạch ngược lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.


“Đúng rồi, ban ngày xảy ra một chuyện.” Gia Thố mở miệng nói: “Có một người có thâm niên chết đột ngột trong đám cỏ lau đằng trước, chắc hẳn là người có thâm niên, không nghi ngờ gì.”


“Lại chết một người có thâm niên nữa sao?” Tô Bạch nghi ngờ một chút: “Thi thể đâu?”


“Thi thể bị tôi xử lý rồi, còn đặt ở bên dưới đống cỏ lau kia, khi ấy tôi tưởng cậu đã trở về.”


“Được lắm, trước đi xem thi thể đó đã, có lẽ tôi còn biết ấy.”


Vị trí đám cỏ lau cách nơi này thực ra cũng không đến trăm mét, hai người đi một lúc thì đến nơi, ngay khi Gia Thố vén một tầng bùn lắng đó ra, Tô Bạch nhìn thấy Diêu Triết đã có hơi trương phềnh lên ở đó.


“Chắc hẳn là bị độc chết.” Gia Thố phân tích: “Nhìn sắc da có thể đoán ra được.”


Tô Bạch duỗi tay, sờ trên người Diêu Triết một chút, sau đó cảm thấy bụng của anh ta có hơi trướng lên, lòng bàn tay lập tức phát lực vỗ một cái, da bụng của Diêu Triết trực tiếp bị Tô Bạch vỗ vỡ.


Bây giờ Diêu Triết đã chết, hiển nhiên sẽ không sở hữu thần thông của người có thâm niên, nên Tô Bạch muốn làm thế nào thì làm thế đấy.


“Xè xè xè…”


Một con rắn độc sặc sỡ uốn lượn trong bụng của Diêu Triết, đang phun cái lưỡi ra.


Sắc mặt của Gia Thố lập tức Âu Mỹám, trước đó khi anh ta phát hiện ra thi thể cũng không kiểm tra thấy trong bụng thi thể lại còn có rắn tồn tại, vấn đề là hoàn toàn không tra ra được bất cứ khí tức gì của con rắn này, cho dù bây giờ nó xuất hiện ở trước mặt bạn, bạn cũng gần như không cảm giác được sự tồn tại của nó.


Con rắn độc dường như khiếp sợ khí tức của hai người Tô Bạch và Gia Thố, rõ ràng có hơi oan ức, cuộn mình lại run lập cập ở nơi đó, thoạt nhìn còn cảm thấy điềm đạm đáng yêu.


Nhưng lúc này, Tô Bạch lại trực tiếp tung một chưởng tới.


“Ầm!”


Thân rắn trực tiếp chia năm xẻ bảy, dưới chân bị đánh ra một cái hố.


Tiếng nổ to lớn khiến lúc này, các căn phòng ở các khách sạn xung quanh đều sáng đèn!


Chương 1022

Bình Luận (0)
Comment