Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1031 Cô Cởi Quần Áo Làm Gì? 1

Chương 1031

Cô Cởi Quần Áo Làm Gì? 1


Cô Bé Lọ Lem, cô gái làm nghề không chính đáng gọi là Cô Bé Lọ Lem…


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy nếu Phát Thanh làm như vậy, thì nắp quan tài của anh em nhà Grimm có hơi không thể đè xuống được…


“Đây thật đúng là một truyện cổ tích kinh dị.” Tô Bạch hé miệng, sau đó lùi lại một bước, che chắn cơ thể của mình trong lùm cây, một người đàn ông tuổi tác trạc bốn mươi, vừa thắt chun quần, vừa đi ra ngoài, sau khi quan sát xung quanh một chút, lập tức chạy bước nhỏ rời đi, thiết nghĩ cũng là sợ bị người phát hiện lén ra ngoài ăn vụng đây mà.


Một lúc sau, Cinderella đi ra từ trong ngôi nhà gỗ nhỏ đó.


Tô Bạch bước ra từ trong lùm cây, chặn đường của Cinderella.


Cinderella trước tiên kinh ngạc, hai tay chắn trước ngực, làm ra động tác tự bảo vệ mình mình theo bản năng, sau đó lùi lại hai bước.


“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”


Nói thật, lúc này, nhìn Cinderella ở khoảng cách gần như vậy, Tô Bạch không thể không thừa nhận cô gái này lớn lên quả thực không tệ, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh tế còn mang theo một loại khí chất xinh đẹp động lòng người, ngoại trừ quần áo mặc trên người quả thực chẳng ra làm sao cho lắm ra, thì cô ta hoàn toàn là một mỹ nhân, tuổi tác có khả năng còn chưa đến hai mươi tuổi, rất trẻ trung xinh đẹp.


Đương nhiên, sau khi nghe thấy chuyện ở trong căn nhà gỗ nhỏ vừa rồi, Tô Bạch ngược lại cũng chẳng cảm thấy Cinderella này có gì.


Thực ra, logic của bản thân câu chuyện [Cinderella] này rất không chắc chắn, một mặt bởi vì nó là sách thiếu nhi, cho nên mới cố hết sức tô điểm cái đẹp để cô bé Lọ Lem và hoàng tử sống với nhau hạnh phúc, nhưng thực ra, cho dù là hoàng tử có bệnh cuồng chân chỉ biết nhận giày, hay là hai cô chị gái gọt chân để đi vừa giày thủy tinh, và con quạ đen qua đường mổ mắt nhắc nhở gì đó, đều từ một khía cạnh nào đó, phản ánh vẻ đẫm máu và tàn khốc không có cách nào xóa đi được trong câu chuyện cổ tích này, thậm chí có thể gọi là một loại biến thái.


Dưới loại điều kiện tiên quyết này, Cô bé Lọ Lem thật sự sẽ trong sáng và nhàn rỗi như vậy sao?


“Cinderella, tôi là sứ giả của thần.”


Tô Bạch nói một cách rất nghiêm túc, Tô Bạch vẫn rất hiểu thói quen cơ bản của truyện cổ tích, lúc này, nói một đống đạo lý lung tung gì đó khác đều vô dụng hết, còn chẳng bằng khoác lên cho mình một bộ quần áo của thần, dù sao thì trong truyện cổ tích, thần đều đóng vai phụ ở khắp mọi nơi.


“Sứ giả của thần?”


Cinderella có hơi khó tin, bởi vì lúc này tuy trên người của Tô Bạch mặc đồ dự tiệc hoa lệ, nhưng bộ dạng ướt nhẹp cả người này trông có vẻ rất chật vật, mà điểm này lại hoàn toàn không giống với thần trong truyền thuyết.


Tô Bạch mở lòng bàn tay, một luồng khí lạnh ngưng tụ ra trong lòng bàn tay hắn, đồng thời lúc này, hoa cỏ và cây cối ở xung quanh cũng nhiễm một tầng sương màu trắng.


Thần tích!


Đây là thần tích!


Cô bé Lọ Lem lập tức trừng to mắt mình, sau đó nhanh chóng quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy Tô Bạch.


Tô Bạch cũng cạn lời, xem ra Cô bé Lọ Lem cảm thấy chuyện mà mình vừa làm đã bị sứ giả của thần phát hiện, thần sứ tới đây để trừng phạt đứa con gái không có tự trọng này như cô ta.


“Đứng lên đi, tôi đại diện cho ý chí của thần tới chúc phúc cho cô, sẽ không trừng phạt cô đâu.”


Nói xong, Tô Bạch bước lên, kéo tay của Cinderella lên.


Hoàn thành nhiệm vụ chính số một, cần phải hôn vào mu bàn tay của Cô bé Lọ Lem thật sự, đây có nghĩa là một loại xác nhận, nhưng bây giờ Tô Bạch lại có hơi do dự, không đúng, với tính gay gắt của Phát Thanh, làm sao có khả năng để mình hoàn thành nhiệm vụ chính một cách đơn giản như vậy được?


Đây đã không còn gọi là đi mòn gót giày tìm không thấy nữa rồi, mà rõ ràng là cảm giác trốn ở trong nhà, rồi có một cục gạch vàng ném thẳng vào từ cửa sổ.


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch cũng có hơi do dự và bất an, tuy rằng thế giới truyện cổ tích này có đặc điểm và quy tắc của bản thân nó, nhưng hắn cảm thấy thẩm mỹ của Phát Thanh sẽ không xảy ra sự thay đổi gì.


Nó để mình tìm được Cô bé Lọ Lem nhẹ nhàng như vậy sao?


Tô Bạch thật sự có hơi không tin được…


Nhà của Cô bé Lọ Lem ở nông trang, thoạt nhìn vào thời đại này, đã được tính là một gia đình thường thường bậc trung, cũng được xem là một gia đình địa chủ.


Nhưng Cô bé Lọ Lem lại ăn mặc thấp kém như vậy, cộng thêm còn phải dựa vào việc bán cơ thể mình để có được tiền mua quần áo, không thể không nói, mẹ kế và hai cô chị của cô ta quả thực rất đay nghiến cô ta.


Rất nhiều phiên bản cũng không xác định rõ ràng việc cha của Cô bé Lọ Lem có chết sớm hay không, nhưng theo như Tô Bạch tự mình quan sát, thì mẹ ruột của Cô bé Lọ Lem đã qua đời từ khi cô ta còn rất nhỏ, sau đó cha của cô ta sau khi tái giá cũng qua đời nốt, có nghĩa là hiện tại toàn bộ gia nghiệp đều do mẹ kế của cô ta nắm giữ.


“Thần sứ đại nhân, đây là nhà của con, mời ngài đi theo con.”


“Tôi sẽ không đi gặp mẹ kế và chị của cô, cô tự về phòng mình trước đi.” Tô Bạch nói.


Cô bé Lọ Lem gật đầu, đi vào trong nhà trước, vừa vặn nhìn thấy mẹ kế của mình đang cầm quạt, ngồi ở nơi đó ăn nho, mẹ kế thấy Cô bé Lọ Lem trở về, không ngừng quở trách cô ta lại lười biếng không đi làm việc, nuôi một người như cô ta thật phí công, bị răn dạy chừng mười lăm phút, rồi Cô bé Lọ Lem mới trở về căn phòng của mình.


Khi cô ta đẩy cửa phòng ra, Tô Bạch đã ngồi ở trên chiếc giường bên trong, nói là phòng ngủ, nhưng thực ra chỉ là một nơi giống như phòng tạp vụ mà thôi, tuy rằng được dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ, nhưng lại rất chật chội.


Chương 1031

Bình Luận (0)
Comment