Chương 1030
Cinderella! 2
Cô gái đó không hề đuổi theo, nhưng hai người đàn ông đó, Tô Bạch thoát khỏi bọn họ cũng đã không còn một chút sức lực nào hết, ba người đó có thực lực không tầm thường, tương đương với cấp bậc người ưu tú trong những thính giả có thâm niên, thậm chí từ phương diện thực lực tuyệt đối mà nói, còn hơn cả Tô Bạch một bậc, nhưng đối phương dường như có điều kiêng dè, không bằng lòng bị thương, cũng vì vậy mà sau khi Tô Bạch thể hiện ra độ cứng khó giải quyết, bọn họ cũng chỉ đành thu ghém lại, mà không đuổi cùng giết tận nữa.
Hắn dừng lại bên cạnh một thân cây, bắt đầu nghỉ ngơi, đồng thời hồi phục thương thế của mình, thực ra thương thế cũng không tính là rất nặng, hắn cũng không thật sự chịu sát thương gì lớn, cũng chỉ có độc tố trên bàn tay cần tốn một chút thời gian để xử lý mà thôi. Đại khái sau một tiếng, vị trí lòng bàn tay bị nặn ra một ít máu đục hơi đặc, đây cũng là dấu hiệu độc tố bị loại bỏ gần hết.
Khi đang trị thương, hình ảnh đánh nhau với ba người đó cũng không ngừng lặp lại trong đầu Tô Bạch, thực lực của ba người này quả thực rất mạnh, nhưng dường như lại có một loại cảm giác gối thêu hoa, đó chính là Tô Bạch có thể rõ ràng cảm giác được thực lực của đối phương quả thực không tầm thường, nhưng bọn họ lại không thể phát huy ra uy năng hẳn nên tương xứng với thực lực này.
“Có lẽ, là bởi vì thế giới truyện cổ tích quá yên bình chăng?” Tô Bạch suy đoán.
Dù sao thì nơi này cũng là thế giới truyện cổ tích, nghĩ đến sinh vật hắc ám ở đây cũng trải qua một loại cuộc sống xa hoa đồi trụy, rốt cuộc cũng không thể mang ra so sánh với những thính giả đó.
Thực lực và khí tức của đối phương đều rất hùng mạnh, nhưng nếu là một đấu một, Tô Bạch có thể chắc chắn sẽ giết chết được đối phương, dù sao thì đánh nhau chân chính, thực ra cũng không phải mọi người lôi thẻ sức mạnh và cường hóa ra đối chiếu từng cái một, hay là phải dựa vào thuộc hạ để thấy được bản lĩnh thật của nhau.
Đây là một hệ liệt thế giới chuyện xưa mà Phát Thanh mới sáng lập, Tô Bạch chắc chắn phải cố hết sức mình đi tìm kiếm đặc điểm của thế giới chuyện xưa này, hơn nữa còn phải sớm thích ứng với nó.
Khi thương thế hồi phục gần xong, Tô Bạch cũng đứng dậy, dù sao mình cũng chỉ còn chưa đầy một ngày để kìm kiếm Cô bé Lọ Lem, trước đó, hắn nghĩ cách hại năm người An Lạc đó để tạo cho mình cơ hội rời hỏi yến tiệc, bây giờ nghĩ lại một chút, lại có vẻ hơi tự bê đá đập vào chân mình.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chẳng một ai có thể ngờ được lại có ba người có thực lực mạnh nhất ngồi ở bên hồ cạnh cửa uống rượu cả.
Phía trước không xa là một thị trấn nhỏ, Tô Bạch cũng không vội tiến vào thị trấn, mà là nấn ná ở bên ngoài, trong thế giới truyện cổ tích, có rất nhiều yêu ma quỷ quái mà bạn hoàn toàn không có cách nào phân biệt được từ phương diện khí tức trên người bọn họ, Tô Bạch thật sự có chút sợ thị trấn này lại là một thị trấn tập trung sinh vật hắc ám, dù sao thì thị trấn này cũng cách bữa tiệc đó thực sự không tính là quá xa xôi gì.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, gần như trong truyện cổ tích thường xuất hiện rất nhiều chuyện đi ngược với logic, dường như chuyện ở gần nơi tổ chức bữa tiệc, xuất hiện một thị trấn của con người cũng không phải không có khả năng.
Tô Bạch đi tới gần một ngôi nhà gỗ nhỏ trước, nghĩ rằng mặc kệ thế nào, mình cứ tóm lấy một, hai người sống, hỏi một chút thông tin rồi lại nói sau, sau khi kinh nghiệm và cách thức thường dùng lúc bình thường đều mất sạch hiệu quả trong thế giới chuyện xưa loại hình này, có rất nhiều chuyện đều phải tiến hành bằng phương thức nguyên thủy nhất.
Vừa mới lại gần căn nhà gỗ nhỏ, Tô Bạch đã bắt được một đôi nam nữ phát ra tiếng thở dốc nhịp nhàng bên trong căn nhà gỗ nhỏ, âm thanh của người nữ cao vút hơn một chút, mang theo một loại tiết tấu có chủ ý.
Tô Bạch nghe qua, thấy thực sự có hơi giả tạo, rõ ràng người nữ chỉ đang cố tình ứng phó với công việc này.
Quả nhiên, ngay khi người đàn ông phát ra một tiếng thở dài cuối cùng, người nữ cũng phát ra một tiếng cao vút.
Cùng nhau lên đỉnh một cách trùng hợp như vậy sao?
Trong phút chốc, trong căn nhà gõ truyền ra tiếng mặc quần áo và đối thoại.
“Cinderella, lần này thấy anh thể hiện thế nào hả?” Có vẻ như đàn ông đều thích hỏi câu hỏi ngu đần tự cho là đúng này mỗi khi làm xong chuyện.
“Sắp bị anh dày vò chết mất thôi.” Cô gái trả lời.
“Ha ha, hai đồng bạc này, em cầm trước đi, không phải em muốn mua quần áo hay sao?”
“Kevin, cảm ơn anh, anh biết mà, mẹ kế của em không thích em, hai bà chị gái mà mẹ kế em sinh ra cũng không thích em nốt, trong nhà, bọn họ đều bắt em không ngừng làm việc nhà và việc đồng áng, em thật sự rất hy vọng có thể có một bộ quần áo mới cho mình, cảm ơn anh Kevin, cảm ơn anh đã giúp em thực hiện nguyện vọng này.”
“Đây là chuyện nên làm rồi, tầm này ngày mai, em lại tới đây nữa nhé, biết chưa?”
“Được, Kevin.”
Tô Bạch đứng ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Cinderella? Cái tên này quen thật.
Tô Bạch bắt đầu nhớ lại các phiên bản khác nhau của truyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem mà Gia Thố đã mua cho mình trước đó, tên của Cô Bé Lọ Lem hình như là Cinderella mà, nhưng nếu phiên dịch lệch đi một chút, hình như cũng rất dễ hiểu thôi, Cinderella, và Cinderella, gần như phát âm không có sự khác biệt quá lớn.
[Chú thích: Do phiên âm chữ Cinderella trong tiếng tiếng Trung có sự khác biệt giữa các phiên bản, nên ở đây, ý của nhân vật chính là Cinderella (xiên tù li na – Tiên Đỗ Lệ Na) mà mình đã đọc trong truyện cổ tích, nghe không giống Cinderella (xin tứa ruầy la – Tân Đức Thụy La) mà Kevin vừa gọi, cho nên nhân vật chính mới có chút thắc mắc.]
Lại đợi đến khi Cinderella nói cô ta còn có một bà mẹ kế và hai bà chị mà mẹ kế mang tới, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi hoang đường, đây chính là Cô bé Lọ Lem sao?