Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1034 - Chương 1034 Thân Phận Thực Sự Của Cô Bé Lọ Lem 2

Chương 1034

Thân Phận Thực Sự Của Cô Bé Lọ Lem 2


Từ trong ánh mắt của cô ta, Tô Bạch nhìn ra được một tia vui khi thấy người gặp họa, rõ ràng, cô gái này bình thường bị mẹ kế và hai cô chị bắt nạt đã lâu, lúc này, dường như rất vui vẻ được nhìn thấy mẹ kế của mình bị Tô Bạch trừng phạt ở nơi này.


Chỉ có điều, Tô Bạch có hơi do dự, dù sao mẹ kế và hai cô chị của Cô bé Lọ Lem cũng đều xuất hiện trong câu truyện [Cô Bé Lọ Lem] và là vai phụ chiếm một phần cốt truyện, bây giờ mình mà giết bọn họ, có phải có hơi không thích hợp hay không?


Nhưng, Tô Bạch vẫn đi qua mở cửa, mẹ kế chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh phả vào mặt, sau đó trực tiếp ngất xỉu, Tô Bạch khiêng mẹ kế của Cô bé Lọ Lem lên: “Cô thu dọn đồ đạc một chút đi, trực tiếp rời khỏi nơi này với ta trước đã, đợi sau khi cô thành vương phi, muốn trừng phạt bọn họ thế nào đều tùy cô.”


“Vâng, con đi dọn đồ ngay.”


Cô bé Lọ Lem không hề do dự một chút nào, mà bắt đầu cúi đầu thu dọn, cũng không để tâm Tô Bạch sẽ xử lý mẹ kế của mình thế nào.


Tô Bạch khiêng mẹ kế đi thẳng một đường, một cô chị của Cô bé Lọ Lem ở trong vườn hoa ăn đồ ăn vặt, cũng bị Tô Bạch trực tiếp đánh cho hôn mê, rồi bị hắn vác lên lưng, một cô chị khác đang thử quần áo trong phòng, vừa vặn bớt một việc cho hắn, hắn cũng đánh cô ta hôn mê nốt.


Sau đó, Tô Bạch tìm một ít dây thép và dây thừng trói cả ba mẹ con nhà này lại, trong phòng bếp có không ít bánh mì và bột mì, hắn khiêng tất cả lên, rồi xách thêm một vại nước vào trong phòng bếp, bánh mì, bột mì và nước đều được hắn đặt ở trước mặt ba mẹ con, tuy ba người phụ nữ này không thể thoát khỏi dây thừng, cũng bị hạn chế sự tự do, nhưng cúi đầu xuống ăn đồ ăn và uống nước thì vẫn có thể làm được.


Tuy rằng sắp xếp không tính là chu đáo, cũng có khả năng bị người ngoài phát hiện ra, nhưng bây giờ Tô Bạch cũng chỉ có thể làm nhiêu đây, trước cứ để ba mẹ con nhà này yên tĩnh trong vài ngày là được, Tô Bạch cũng không hy vọng bọn họ chết, nếu lỡ như sau khi bọn họ chết, cốt truyện vẫn phải cần đến bọn họ, vậy thì khá phiền phức rồi.


Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, khi Tô Bạch đi xuống lầu, đã nhìn thấy Cô bé Lọ Lem xách một túi vải đứng ở nơi đó đợi mình.


“Xe ngựa mà chúng ta cần để đi đến thành phố gần nhất, phải lên thị trấn mới có, buổi tiệc của bá tước đại nhân cũng được tổ chức ở phủ đệ trong thành phố đó.” Cô bé Lọ Lem nói với Tô Bạch.


Tô Bạch gật đầu: “Vậy đi thôi.”


Hai người rời khỏi nhà của Cô bé Lọ Lem, tới vị trí lối vào thị trấn, nơi này quả thực có một tiệm xe ngựa, thực ra cũng được tính là giao thông công cộng ở thời đại này, nhưng người bình thường cũng không thể ngồi được.


Tô Bạch vừa thuận tay mò được không ít đồng vàng và đồng bạc ở chỗ mẹ kế của Cô bé Lọ Lem, sau khi trực tiếp trả giá xong xuôi, hắn bao một cỗ xe ngựa rồi lên đường.


Phu xe ngựa là một thanh niên tóc vàng, ăn mặc rất giản dị, kỹ thuật lái xe theo quan điểm của Tô Bạch, cũng không được thành thạo cho lắm, điều này khiến Cô bé Lọ Lem ngồi trong xe ngựa không ngừng bị xóc nảy, cảm thấy rất bất mãn, không nhịn được mà oán giận Tô Bạch.


Ý tứ này còn có trách tại sao Tô Bạch lại sơ suất như vậy, tìm đúng một tên phu xe ngựa có kỹ thuật tồi tệ đến thế, hắn nên cân nhắc kỹ hơn mới phải.


Tô Bạch thở dài một tiếng, cô gái này đã thay mình vào trong vai diễn vương phi rồi, cho dù là đối với một “thần sứ” này như hắn, cũng đã không còn kính trọng như lúc ban đầu nữa.


Xem ra trong mắt cô ta, Tô Bạch chỉ là một người chạy việc cho thần linh, nếu thần linh đã chọn cô ta, vậy Tô Bạch nhất định phải hầu hạ cô ta và giúp đỡ cô ta trở thành vương phi cho tốt.


Cô gái như vậy rất thực tế, nhưng lại khó tránh khỏi quá thực tế.


Tô Bạch không dự định để ý đến Cinderella, mà chỉ là lặng lẽ cúi đầu nghĩ ngợi về chuyện của mình, Cô bé Lọ Lem trong tay những người khác đã tiến hành chuẩn bị đến đâu rồi? Mình nên làm thế nào mới có thể khiến Cô bé Lọ Lem của mình được thêm điểm trước mặt hoàng tử đây?


“Tôi đói rồi.” Cinderella kéo tay Tô Bạch và nói.


Tô Bạch vẫn không để ý.


“Thần sứ, tôi đói rồi.” Cinderella lại vừa kéo Tô Bạch vừa nói, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.


Tô Bạch ngẩng đầu nhìn cô ta, ngay khi ánh mắt của hai bên giao nhau, Cinderella bắt đầu tránh né ánh mắt của hắn theo bản năng, sau đó cúi đầu, nắm góc áo của mình mà không nói gì.


Dường như là bị khí thế của hắn dọa sợ.


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, hỏi: “Chúng ta quen biết bao lâu rồi?”


“Cái gì?”


“Chúng ta quen biết bao lâu rồi?”


“Nửa ngày.”


“Nửa ngày.” Tô Bạch lặp lại một lần, sau đó nói: “Diễn xuất của cô quả thực rất tốt, nhưng thực ra cô cũng có hơi nôn nóng rồi, ít nhất cũng phải đợi vài ngày sau, khi tôi thỏa mãn bất cứ điều kiện và yêu cầu gì của cô đã, rồi cô hãy từ từ thay đổi thái độ với tôi, như vậy mới đúng, như vậy mới hợp với nhân tính, mới phù hợp với phản ứng mà một con buôn thực tế và không có lòng tự trọng nên thể hiện ra.


Mấy thứ như diễn xuất này, giống như nấu đồ tươi, không thể nóng vội, phải đun lửa nhỏ từ từ, ngọn lửa này của cô đun dầu, khó tránh khỏi đánh mất vị nước ban đầu.”


Cô bé Lọ Lem hơi sững sờ, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: “Sứ thần đại nhân, anh đang nói gì thế? Tôi không biết anh đang có ý gì?”


Tô Bạch lắc đầu, duỗi tay vén rèm cửa sổ, hô với thanh niên tóc vàng đang đánh xe ngựa đó: “Nè, cũng làm khó cậu rồi, một người hiện đại lại chạy tới nơi này đánh xe ngựa, không phải cậu muốn giết Cinderella của tôi hay sao, tới đi, tôi không can thiệp đâu, cho cậu giết đấy, nhanh gọn chút.”


Tô Bạch nói xong, lại thả rèm cửa xuống, nhìn Cô bé Lọ Lem ngồi đối diện với mình.


Chương 1034

Bình Luận (0)
Comment