Chương 1038
Đóng Cửa Huấn Luyện 2
Cho dù là đến lần thứ ba tìm được Cô bé Lọ Lem, thì anh ta vẫn để Cô bé Lọ Lem thử chiếc giày thủy tinh đó với vẻ mặt bình tĩnh.
Đây là chuyện mà với tâm tính của một hoàng tử nhân loại có thể làm ra được hay sao?
Hoàng tử nhân loại, có xa hoa dâm đãng đến đâu, có biến thái đến cỡ nào, nhưng có thể đối diện với loại trái tim dơ bẩn, tội lỗi, lừa gạt đó một cách bình tĩnh như vậy được sao?
Hơn nữa còn làm không biết mệt?
Nếu như hoàng tử này là một vị hoàng tử Huyết tộc, vậy có thể giải thích được rồi, thân là một hoàng tử Huyết tộc, có chuyện lục đục đấm đá lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, máu tanh gì mà chưa từng nhìn qua?
Mẹ kế của Cô bé Lọ Lem và hai cô con gái của bà ta, đã gọt gót chân hoặc bàn chân, nhưng trong mắt của vị hoàng tử Huyết tộc đó, chỉ là một chuyện rất bình thường không quan trọng mà thôi, có tính là gì đâu?
“Ngày mai vào thành chọn quần áo cho cô trước.” Tô Bạch nói xong, nằm xuống mặt đất, nhưng trong đầu thực ra vẫn đang quanh quẩn một vài thông tin trong thế giới chuyện xưa này.
Trong thế giới truyện cổ tích, bạn rất khó phân biệt rõ được phe phái và thế lực cụ thể, ví dụ như loại sinh vật hắc ám như Cô bé Lọ Lem này, cô ta đang sống chung với con người, còn phải chịu sự chèn ép và áp bức, nhưng lại không có thực lực phản kháng, rõ ràng, không phải mỗi một sinh vật hắc ám đều lợi hại, đều có thể làm xằng làm bậy, cái này thực ra cũng không khác với các cấp bậc xã hội trong thế giới hiện thực, người trong mỗi một ngành mỗi một nghề lăn lộn ở tầng thấp nhất, thực ra đều trải qua cuộc sống không được tính là tốt cho lắm.
Trong thế giới chuyện xưa này, có một nơi được gọi là tòa thánh, cũng có quốc gia của con người, nhưng mọi người thực ra vẫn luôn nằm trong một loại phương thức ở chung hòa hợp, hòa hợp đến mức khiến một người từ bên ngoài tới như Tô Bạch có hơi khó giải thích được, nhưng bây giờ không giải thích được cũng không có cách nào khác, mình là người ngoài tới, nhất định phải nhập gia tùy tục trước.
Hoàng tử Huyết tộc, ha ha, nghĩ đến tên hoàng tử Huyết tộc có bệnh cuồng chân đó, Tô Bạch liếm môi mình theo bản năng, nếu có cơ hội có thể hút máu tươi của đối phương, chắc hẳn sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với việc nâng cao huyết thống Huyết tộc của mình, nhưng nếu đối phương là một BOSS được Phát thanh thiết lập trong thế giới chuyện xưa này, vậy độ khó sẽ khá lớn, rất có khả năng sẽ có thực lực của thính giả cao cấp, nếu không phải là thính giả cao cấp, vậy Tô Bạch ngược lại, vẫn bằng lòng thử một lần.
Bây giờ thoạt nhìn, truyện cổ tích thiếu nhi [Cô Bé Lọ Lem] này, vốn dĩ ẩn giấu rất nhiều thông tin, nhiều hình tượng nhân vật như vậy, hóa ra đều có cách giải thích sai lầm, trong thế giới hiện thực có một nhóm nhà Hồng học chuyên nghiên cứu [Hồng Lâu Mộng], thực ra cũng có thể nghiên cứu [Cô Bé Lọ Lem] một chút, gọi là gì nhỉ?... nhà Khôi học?
Một đêm này, trôi qua rất yên tĩnh, ngay khi Tô Bạch tỉnh lại, quần áo trên người có một phần bị sương sớm thấm ướt, mà Cô bé Lọ Lem vẫn còn đang ngủ say.
Tô Bạch đứng dậy, duỗi chân đá nhẹ cô ta một cái: “Dậy đi.”
Cô bé Lọ Lem lập tức giật mình tỉnh, bò dậy thu dọn đồ đạc, tiếp tục đi theo Tô Bạch lên đường.
Đi cũng chừng hơn một tiếng, thành phố trước mặt đó hiện ra trong tầm nhìn của Tô Bạch, tòa thành không lớn cho lắm, nhưng lại trông có vẻ rất tinh tế.
Xem ra, thế giới chuyện xưa [Cô Bé Lọ Lem] này có hình thức tương tự với thế giới chuyện xưa [Warcraft], hoặc là [Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn], các loại chủng tộc có thể ở lẫn với nhau, đương nhiên, số lượng nhân loại vẫn chiếm phần lớn.
Sau khi tiến vào thành, Tô Bạch và Cô bé Lọ Lem đi thẳng vào một tiệm may sang trọng nhất trong thành.
Ông chủ là một thợ may già đeo kính mắt viền đen, sau khi Tô Bạch lôi ra một túi tiền vàng, ông ta trông có vẻ rất nhiệt tình, gọi người làm của mình tới giúp Cô bé Lọ Lem lấy số đo cơ thể, sau khi làm xong toàn bộ mọi chuyện, ông chủ hứa một ngày sau có thể tới lấy quần áo.
Lễ phục thế nào, thực ra Tô Bạch cũng không coi trọng cho lắm, bây giờ thứ cần coi trọng nhất, thực ra vẫn là đôi giày.
Trong truyện cổ tích, đôi giày thủy tinh đó hình như được động vật gì đó đưa cho Cô bé Lọ Lem, nhưng bây giờ Tô Bạch cũng không đụng phải con gà nhỏ nhiệt tình bên đường nào, hoặc là rắn sâu chuột kiến gì chạy ra đưa giày, nên chỉ có thể tự mình đi vào tiệm giày tìm.
Nhưng sau khi đi liên tiếp hết mấy tiệm giày, Tô Bạch cũng không tìm được đôi giày nào có thể khiến hắn cảm thấy trước mắt mình sáng lên, toàn là kiểu dáng mà Tô Bạch hoàn toàn không thích, về phần giày thủy tinh, thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Việc này khiến hắn rất bất đắc dĩ, có thể nhận được sự ưu ái của hoàng tử hay không, tác dụng chân chính nhấn ở đôi chân, cho nên lễ phục có thể hơi qua loa một chút, nhưng đôi giày này, tuyệt đối không thể sơ sài được.
Hắn đi dạo qua các tiệm giày thẳng đến buổi trưa, tiệm giày trong thành gần như đều bị hắn đi qua một lượt, nhưng vẫn chưa tìm được đôi giày thích hợp, không có cách nào khác, chỉ có thể vào một nhà trọ trước.
Lần này, Cô bé Lọ Lem rất thức thời, vừa tiến vào đã bắt đầu thu dọn quét tước, còn tự mình phủ một tấm đệm dưới sàn một cách rất hiểu chuyện, sau đó lấy một ít nước nóng của ông chủ nhà trọ, bắt đầu rửa chân, bây giờ cô ta cũng biết đôi chân này của mình có tính quan trọng với số mệnh mình.
Tô Bạch ngồi trên ghế, ánh nắng chiều hắt lên người hắn, nếu không phải đang chấp hành nhiệm vụ, thì có khả năng lúc này, chợp mắt nghỉ ngơi một chút là một chuyện hưởng thụ nhất.
Trong phút chốc, Tô Bạch đứng dậy, trực tiếp bẻ gãy một chân ghế, sau đó cắm ngược lên sàn nhà.
Cô bé Lọ Lem nhìn chân ghế cắm ngược ở trước mặt với vẻ hơi khó hiểu.
“Sau khi rửa xong chân thì luyện tập cái này đi, lên lên xuống xuống trái trái phải phải, hiểu chưa?”
Cô bé Lọ Lem gật đầu.
“Dưới lầu có tiệm dụng cụ đánh bắt cá, tôi xuống dưới xem thử.”
“Tới tiệm dụng cụ đánh bắt cá làm gì?”
“Không tìm được giày thủy tinh thì làm một đôi tất chân cho cô cũng tạm được.”