Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1039 - Chương 1039 Tác Dụng Của Thôi Miên 1

Chương 1039

Tác Dụng Của Thôi Miên 1


Tô Bạch không dám rời đi quá xa, dù sao hắn có thể giết Cô bé Lọ Lem của người khác, thì người khác cũng có thể giết của mình, cũng may tiệm dụng cụ đánh bắt cá ở ngay con đường đối diện với nhà trọ, Tô Bạch bước vào trong, đích thân dùng tay thử mức độ thô ráp, rồi chọn một tấm lưới đánh cá không ma sát tay cho lắm, sau khi mua xong, hắn trở lại nhà trọ, đẩy cửa phòng ra, thấy Cô bé Lọ Lem đang dùng hai chân không ngừng chà sát vào chân ghế, khi Tô Bạch trở về cô ta cũng không ngừng lại.


Hắn đặt lưới đánh cá lên bàn, chỉ vào nó và nói: “Biết thêu thùa không?”


“Biết.” Cô bé Lọ Lem đáp.


“Tốt, cầm cái này làm thành một cái quần cho mình đi, bao lấy chân mình, phải hơi bó một chút, hiểu chưa?”


Cô bé Lọ Lem có hơi nghi ngờ: “Chính là dùng lưới đánh cá bao chân tôi lại sao?”


“Cô cứ hiểu như vậy trước đi, đợi sau khi làm ra mặc lên cho tôi xem hiệu quả thế nào đã.”


“Được, tôi lập tức đi làm ngay.”


Cô Bé Lọ Lem lau chân, đi giày vào, rồi lôi một bộ kim chỉ mang theo bên người ra, sau đó lại đi tìm ông chủ nhà trọ mượn một cái kéo, rồi bắt đầu làm.


Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thời đại tất chân là do người mỹ phát minh ra vào năm 1938, còn vào thời đại này vẫn chưa có loại sản phẩm tất chân này, nên Tô Bạch chỉ có thể chọn cái này để thử xem, nếu hiệu quả khi mặc vào rất xấu, vậy chỉ có thể từ bỏ.


Giày thủy tinh ơi là giày thủy tinh, nếu lúc này có thể tìm được giày thủy tinh thì là mọi chuyện đều tốt, nhưng rốt cuộc giày thủy tinh này sẽ xuất hiện ở nơi nào?


Tô Bạch đi đến bên cửa sổ, bên dưới là con đường mà nhân loại ở.


Đột nhiên, ánh mắt của hắn bị một thứ phản quang thu hút, một người phụ nữ quý phái tuổi trạc bốn mươi, được hai người hầu đỡ qua đường, cơ thể của người phụ nữ quyền quý chắc hẳn không tốt cho lắm, tuy rằng thoạt nhìn rất già, nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được sự khô cạn trong sinh mệnh lực của đối phương, mới bốn mươi tuổi, mà lại giống như người bảy, tám mươi.


Đương nhiên, thứ đáng để hắn chú ý, thực ra vẫn là đôi giày dưới chân của người phụ nữ quyền quý đó, đây là một đôi giày thủy tinh màu đỏ, Tô Bạch nhớ đôi giày thủy tinh mà Cô bé Lọ Lem đi trong truyện cổ tích [Cô Bé Lọ Lem] hình như là màu xanh mà.


Trong lúc nhất thời, hô hấp của hắn trở nên dồn dập theo bản năng.


Đây thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốt chút công sức nào sao?


Giày thủy tinh, lại chủ động dâng đến cửa?


Nhưng Tô Bạch lại có hơi do dự, đang buồn ngủ lại trực tặng gối đầu qua sao?


Từ khi nào Phát Thanh lại nghĩ cho thính giả như vậy? Đến mức sắp trở thành nô bộc của thính giả rồi.


Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn không khỏi cân nhắc thêm, còn có một điểm rất đáng nghi chính là tuổi tác của người phụ nữ này rõ ràng chừng bốn mươi, nhưng tại sao lại mang đến cho mình một loại cảm giác già nua như thế?


Lẽ nào… bà ta là một Vampire?


Cũng chỉ có loại giải thích này là hợp lý nhất, dung mạo của Vampire không già đi, tuổi thọ dài lâu, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ trường sinh bất tử, trên thực tế, Vampire cũng chỉ sống lâu hơn người bình thường một vài năm, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được sự xói mòn của cái chết theo năm tháng.


Trong truyện cổ tích này, có một điểm khiến Tô Bạch rất đau đầu và không quen, đó chính là sinh vật bản địa ở nơi này, cho dù là thực lực cao thấp hay mạnh yếu, bạn đều không thể cảm giác được khí tức của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không có sự khác biệt với người bình thường, cho nên cách gần như vậy, Tô Bạch cũng không có cách nào thông qua cảm ứng huyết thống hoặc là cảm giác khí tức để định nghĩa thân phận của người phụ nữ này.


Nếu bà ta là Vampire, dựa theo tuổi tác của bà ta hiện tại mà nói, địa vị ở trong Huyết tộc chắc hẳn không thấp, lại thêm bên cạnh có hai người hầu hầu hạ, giày thủy tinh đang mang, đủ để chứng minh sự tôn quý trong thân phận của bà ta.


Lẽ nào là quý tộc trong Huyết tộc?


Nếu là như vậy, nếu bây giờ mình ra cướp giày dưới chân người phụ nữ đó, sau đó lại cho Cô bé Lọ Lem của mình đi, vậy bà ta tới tham gia buổi tiệc của hoàng tử Huyết tộc, còn không phải là ông cụ ăn thạch tín, ngại sống lâu sao?


Cũng trong lúc Tô Bạch đang sững sờ, thì người phụ nữ được hai người hầu dìu đỡ, chậm rãi đi qua bên dưới hắn, chỉ có điều, ngay khi bọn họ vừa dừng chân trước một cửa hàng bán hoa, thì một người đàn ông giả bộ vô tình dựa sát vào người bọn họ, khi hai bên cách nhau một khoảng cách nhất định, trong mắt của hai người hầu bên cạnh và người phụ nữ quyền quý lộ ra vẻ mê mang, sau đó, tự người phụ nữ cởi đôi giày thủy tinh của mình ra, hai người hầu lại đỡ bà ta, tiếp tục đi về phía trước.


Mà người đàn ông đó thì lại cúi thấp đầu, nhặt đôi giày thủy tinh này lên, giấu trong lòng mình.


Thôi miên!


Vừa rồi bọn họ đã bị thôi miên!


Mà người thôi miên, lén trộm đồ trên đường lớn kia chính là An Lạc!


Ánh mắt của Tô Bạch híp lại, lực chú ý của hắn thực ra cũng chưa từng dừng trên người An Lạc trộm giày thủy tinh, mà là đặt ở nơi ba người phụ nữ bị thôi miên.


Người phụ nữ quyền quý còn đi chân trần, đường dưới chân đều là gạch đá, cũng không bằng phẳng, chưa đi được bao xa, Tô Bạch đã nhìn thấy đôi chân của người phụ nữ quyền quý mài ra máu.


Mà An Lạc thì đã biến mất chẳng còn thấy bóng dáng đâu.


Tô Bạch không biết An Lạc có phát hiện ra sự tồn tại của mình hay không, nhưng thiết nghĩ đại khái chắc hẳn là có đi, dù sao đối phương cũng là người cường hóa hệ tinh thần, một tinh thần lực quét qua, gần đó có thứ gì, thì anh ta đều có thể thu vào trong đầu hết, vừa rồi mình ở bên cửa sổ tầng trên, tại một vị trí rõ ràng như thế, An Lạc không có khả năng không phát hiện ra mình.


Nói cách khác, nơi này đã xem như bại lộ rồi.


“Ha ha.”


Tô Bạch nở nụ cười, ngồi xuống bên giường, giày không cởi mà trực tiếp dựa lên giường.


Cô bé Lọ Lem đang tự làm tất lưới cho mình, quay đầu lại nhìn Tô Bạch với vẻ hơi nghi ngờ, thấy Tô Bạch không có chuyện gì, cô ta cũng tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm khâu tất lưới của mình.


Chương 1039

Bình Luận (0)
Comment