Chương 1058
Độ Khó Tăng Lên! 2
“Vấn đề đầu tiên, cậu không tin bản điện hạ là vì cậu là một tên tự kỷ, vấn đề thứ hai, cậu không tin bản điện hạ, là vì cậu không phải là Huyết tộc chính thống, nguyên nhân rất đơn giản.”
“Đúng, nguyên nhân rất đơn giản.” Tô Bạch gật đầu, duỗi tay nhổ xích sắt từ trên vách đá ra, sau đó khênh cả hoàng tử lẫn xích sắt lên vai: “Chúng ta đổi vị trí khác, ngoan, đừng náo loạn, tôi đưa anh về nhà.”
“Cậu thật sự tốt như vậy sao?”
“Không phải tôi đã nói sự thật với anh rồi sao, tôi cũng không muốn làm anh, người tôi muốn làm là mẹ anh cơ.”
“…” Hoàng tử.
...
Tô Bạch đột nhiên phát hiện ra, sự theo dõi đối với mình dường như đột nhiên biến mất, cho dù hắn mang theo một con tin như hoàng tử, dừng lại ở một nơi đến vài ngày, nhưng cũng không có bất cứ Huyết tộc nào theo dõi.
Chuyện này không nên xảy ra, nguyên nhân nằm ở bản trích máu tươi của mình ở trong tay hoàng tử, cho nên anh ta mới có thể xác định được vị trí của mình rất nhanh, sau đó đuổi theo tới đây, nhưng Tô Bạch không tin những Huyết tộc đó ngay cả khả năng định vị vị trí của hoàng tử nhà mình mà cũng không có, thế này hoàn toàn không có khả năng.
Lúc này vừa vặn là giữa trưa, băng qua đỉnh núi phía trước, tòa thành đó sẽ lại hiện ra trước mặt, Tô Bạch đặt hoàng tử ở bên dòng suối nhỏ, còn mình thì đứng bên dòng suối rửa mặt trước.
“Sao vậy hoàng tử điện hạ, người trong tộc của anh, hình như đều vất bỏ anh rồi?”
“Trong tộc chắc hẳn đã xảy ra chuyện.” Hoàng tử cũng phát hiện ra sự bất thường trong hai ngày này: “Chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn.”
Tô Bạch không nói gì, bởi vì hắn đang nghĩ liệu có khả năng những thính giả khác ở trong thành, đã tiến hành ám sát lão vương phi hay không, khiến cho toàn bộ sức mạnh của Huyết tộc ở nơi này đều rút trở về bảo vệ lão vương phi, mà tạm thời bỏ qua việc cứu viện hoàng tử.
Nhưng thế này cũng không giải thích được, hoàng tử và lão vương phi, bên nào quan trọng hơn?
Dựa theo quan điểm logic của Tô Bạch, hình như hoàng tử quan trọng hơn, dù sao thì anh ta cũng là người thừa kế chủng tộc cơ mà.
Vậy, nếu xảy ra chuyện, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi, mặc kệ có thể nào, thì tôi cũng phải khiến mẹ anh ra ngoài bàn điều kiện với tôi.” Đây là dự định hiện tại của hắn, trong tay có một con tin như hoàng tử, lại nghĩ cách dụ vương phi ra ngoài bàn điều kiện với mình, đến khi đó, mình sẽ trực tiếp giết chết vương phi, vậy thì thế giới chuyện xưa này sẽ kết thúc, và mình cũng có thể trở về thế giới hiện thực.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch vừa mới băng qua ngọn núi này, lại lập tức nhìn thấy trên cổng thành treo hai cỗ thi thể.
Hai thi thể này, giống như đang treo ở nơi đó để thị uy, xem chừng treo ở đây còn chưa đến một ngày, cũng có nghĩa đại khái trong lúc mình đang chơi trò mèo đuổi chuột với hoàng tử thì hai người này đã bị giết rồi.
Để đảm bảo, Tô Bạch chỉ có thể lại quay trở về, tìm một nơi khá bí mật, lại trói chặt tay chân của hoàng tử lại, sau đó cũng chặn kín miệng anh ta, sau đó vẫn chưa yên lòng, lại hút không ít máu của hoàng tử, khiến hoàng tử trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê, lúc này, hắn mới lại chỉnh sửa quần áo của mình một chút, giả trang thành người bình thường đi về phía cửa thành.
Người tiến qua cổng thành không ít, xem ra bầu không khí trong thành dường như cũng không căng thẳng cho lắm, cho dù là dân chúng hay là thương nhân đều có người nói, người cười, hoàn toàn không bị hai cỗ thi thể trên tường thành này dọa sợ.
Đợi đến khi bước lại gần, Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn, lập tức có loại cảm giác da đầu tê rần, hắn nhận ra người bị treo trên tường thành này, đó chính là hai thính giả phương tây, lần lượt đưa Cô bé Lọ Lem của mình tiến vào trong buổi tiệc nội bộ lần trước.
Người treo trên tường thành đó rõ ràng chính là hai thính giả!
Dù sao cũng đều là thính giả, nên Tô Bạch theo bản năng, cảm giác được một loại cảm giác nguy cơ đang giáng xuống.
Cái này không khoa học.
Lẽ nào hai người này liên thủ lại ám sát vương phi không thành, kết quả bị giết ngược lại, sau đó vương phi ra lệnh treo thi thể của hai người này lên cổng thành để cảnh cáo những thích khách khác?
Trong lúc Tô Bạch còn đang ngây người, thì hắn nhìn thấy một đội kỵ binh đi ra khỏi thành, áo giáp trên người của đội kỵ binh này mang theo hoa văn thần bí, ngay khi bọn họ cưỡi tuấn mã chạy qua, khí tức trên người và khí tức của ngựa lại đều nằm trong một loại chiều hướng cân bằng, đồng thời trên bội kiếm của bọn họ cũng có sóng dao động năng lượng đang lưu chuyển, khiến Tô Bạch có loại cảm giác nhìn thấy mà giật mình.
Một đội kỵ binh này tuyệt đối không phải là người bình thường!
Tô Bạch bước vào trong cổng thành, sau đó sững sờ phát hiện ra, trên con đường vào cổng thành, còn có những cây cột gỗ dựng thẳng đứng, trên mỗi một cột gỗ đều treo một cái đầu lâu, hơn nữa đầu lâu còn rất mới, rõ ràng là vừa chết chưa được bao lâu, hơn nữa bên dưới mỗi một đầu lâu còn đặt một cây thánh giá, nhưng không giống như đang cầu nguyện, mà lại càng giống như một loại trào phúng hơn.
Những đầu lâu này lại càng khiến Tô Bạch cảm giác được một loại thông cảm, những người chết này đều là Huyết tộc cả sao?
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người bán hàng ở bên cạnh mình, là một người đang nói cho một người khác hôm nay vừa mới vào thành về chuyện mà mình biết như thể đang khoe khoang.
Hôm qua, kỵ sĩ và linh mục của tòa thánh đột nhiên xuất hiện trong thành, treo cổ thành chủ đã trở thành thành viên mới của Huyết tộc, đồng thời còn đánh chết một đám Vampire chiếm giữ và ẩn náu ở nơi này, nghe nói còn có một vài quý tộc trong Vampire nữa.
Những chiếc đầu treo trên con đường trong thành, chính là đầu của những Vampire đó, mà hai thi thể treo bên ngoài thành, thì lại là thích khách tối qua định cướp ngục, cứu quý tộc Vampire, sau khi bị phát hiện, đã bị giết chết ngay tại trận rồi treo ở nơi đó.
“Ôi, anh nói xem có quái lạ hay không, tôi nghe người ta nói, hai người bị treo bên ngoài cổng thành đó, cũng không phải là Vampire, vậy mà bọn họ lại đi cứu mấy quý tộc Vampire bị bắt kia.”
“Đó là do bọn họ bị Vampire mua chuộc, cậu biết không, có những nhân loại dơ bẩn và thấp kém muốn cùng một giuộc với những sinh vật hắc ám này đấy.”
Tô Bạch nghe thấy những lời này, đứng ở bên cạnh, xoa cằm mình một chút theo bản năng, hai người phương Tây đó không phải đi cứu người, mà bọn họ muốn đi giết lão vương phi đó, kết quả lại bị sức mạnh phòng thủ của tòa thánh đoán sai, mà trực tiếp dẫn đến bi kịch.
Lần này, chuyện phiền phức rồi đây.