Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107 Cánh Cửa Bị Đẩy Ra Từ Bên Trong Đó! 1

Chương 1107

Cánh Cửa Bị Đẩy Ra Từ Bên Trong Đó! 1


Sau khi tiễn thính vừa trò chuyện thật vui vẻ đi, mập mạp đi vào trong nhà vệ sinh nhìn mình trong gương.


Người đã nhìn thấy tối nay đó là Đại Bạch sao?


Cậu ta đã trở thành thính giả cao cấp rồi sao?


Sao có thể nhanh như thế được?


Mập mạp có hơi không thể hiểu được, trong đây thậm chí còn bao hàm cả một chút thành phần đố kỵ, bản thân vì muốn thăng cấp thành thính giả cao cấp sớm hơn một chút mà không ngại nuốt liều thuốc độc ngon ngọt của nhân quả này, nhưng Đại Bạch dựa vào cái gì còn nhanh hơn mình?


Không có khả năng!


Ghẹn tỵ là cảm xúc thường của con người, nhưng cũng giống như trước đây mập mạp đã nói như vậy với vị đó, nếu như là thật vậy thì tối nay anh ta phải uống thêm một chai bia nữa, đứng ở một góc độ khác mà nói, nếu như bây giờ Đại Bạch là thính giả cao cấp, cho dù không biết hắn xuất phát từ tâm lý gì mà nhắm mắt làm ngơ với mình, nhưng mập mạp vẫn sẽ cảm thấy vui mừng và cao hứng vì hắn.


Anh ta duỗi tay hứng nước vỗ vào mặt mình, rồi lau gương mặt béo phì đó của mình.


“Cô có cảm thấy bây giờ tôi đang rất có năng lượng không? Hửm? Cô nói cô có thể cảm giác được sự mất thăng bằng trong lòng tôi? Phí lời, nếu tôi có thể thăng bằng được mới thật sự kỳ quái ấy.


Cơ mà chỉ trong ba tháng đã thăng cấp thành thính giả cao cấp rồi, từ khi nào mà bệnh thần kinh cũng có thể trở thành kỹ năng thiên phú thế?”


Mập mạp đi ra khỏi nhà vệ sinh, thuận tay cầm một chai bia chưa uống xong lên uống một ngụm, tay khác duỗi tới bốc hai hạt lạc ném vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.


“Cậu ta tiến vào thang máy tầng hai, có nghĩa cậu ta ở tầng hai.”


“Cô hỏi tôi tại sao không đi tìm cậu ấy sao? Mẹ, lúc trước tôi đã làm đến thế rồi, với tính cách của cậu ấy nhìn thấy tôi coi như không thấy hoàn toàn có thể làm được đi, bây giờ tôi còn đi tìm cậu ấy, không phải là tự làm mất mặt hay sao?”


Mập mạp vẫn đang nói chuyện một mình.


Nhưng rất nhanh, đôi mắt của anh ta đột nhiên híp lại: “Đù, không đúng, không đúng, có chỗ không đúng!”


Mập mạp vừa nói thầm trong miệng vừa nhanh chóng kéo túi của mình tới dốc toàn bộ văn kiện dữ liệu bên trong ra, trong này có dữ liệu được gửi để thu hút thính giả tới đây khi diễn đàn mời bọn họ lần này, và cũng có tư liệu mà tự mập mạp đích thân làm khảo nghiệm thực địa mà có.


“Có chỗ nào đó không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng…”


“Tôn Hải, cậu chắc chắn cảnh giới của cậu vẫn có thể tiếp tục áp chế xuống chứ?”


Trong một căn phòng khác có hai người đàn ông, một người đàn ông cao gầy ngồi trên giường, và một người đàn ông khác thì lại hơi trẻ tuổi đang ngồi trên ghế.


Người đàn ông cao gầy mặc một bộ đồ thường ngày, thoạt nhìn rất bình thường, làn da ngăm đen, có hơi giống người bản địa Quảng Châu, mà người đàn ông trẻ tuổi lại có gương mặt góc cạnh rõ ràng, về mặt khí chất lại mang đến cho người ta một loại cảm giác sắc bén.


Trong mắt người bình thường, thính giả sánh ngang với thần linh, còn ở trong mắt thính giả có thực lực thấp hơn mình cũng vô cùng thần bí, nhưng thực ra cũng giống như lúc trước bốn người Tô Bạch và mập mạp ở chung dưới một mái nhà, thực ra đại đa số thời gian ở trong thế giới hiện thực, sự khác biệt trong cách thức và trạng thái sinh hoạt của bọn họ không khác người thường cho lắm.


“Tạm thời có thể áp chế được.” Người đàn ông trẻ tuổi tên là Tôn Hải nở nụ cười, dường như không để ý về cảnh giới của mình cho lắm, nhưng trên thực tế anh ta áp chế cảnh giới của mình cũng rất khổ cực.


“Cũng làm khó cậu rồi, người khác chăm chỉ cầu mong từ người có thâm niên nhảy vọt đến cấp bậc thính giả cao cấp, mà cậu thì lại cố tình áp chế cảnh giới của mình, để những thính giả kẹt ở giai đoạn người có thâm niên cao cấp biết được, phỏng chừng tâm lý sẽ không bình tĩnh nổi đâu.”


“Lưu Thao, anh đừng có cười chê tôi, tình hình của tôi thế nào cũng không phải anh không rõ, bây giờ nếu tôi không áp chế cảnh giới của mình tăng lên, rất có khả năng sẽ trực tiếp khiến cho linh hồn của mình sụp đổ, tôi hoàn toàn không thể áp chế được sức mạnh của mình.”


Người đàn ông cao gầy tên là Lưu Thao này, những thính giả thường lăn lộn trong diễn đàn thính giả chắc hẳn cũng rất quen anh ta, bởi vì anh ta chính là quản trị viên của diễn đàn. Hơn nữa thường xuyên tuyên bố tin tức đặc biệt và nhiệm vụ ở diễn đàn, thuộc loại quản trị viên có độ hoạt động khá cao. Mà Tôn Hải cũng là một trong những người sáng lập diễn đàn, nhưng chỉ treo một danh hiệu chứ không quan tâm chuyện trong diễn đàn.


“Cậu cũng quá có lòng tham rồi, nếu như trong thế giới chuyện xưa lần trước không tham lam như vậy, trực tiếp cưỡng chế hấp vong hồn bị chôn vùi ở trong pháp đài suốt trăm nghìn năm vào trong linh hồn của mình, thì cũng không gặp phiền phức như ngày hôm nay.”


Lưu Thao trông có vẻ hơi bất đắc dĩ, tự mình rút một điếu thuốc ra châm lên, chỉ là khi phun ra một vòng khói, khóe miệng của anh ta vẫn nhẹ nhàng kéo ra độ cung không thể bị phát hiện. Rõ ràng, suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta cũng không phải như vậy. Lúc trước mọi người đều là thính giả cấp thấp cùng nhau sáng lập ra diễn đàn. Bây giờ mình vẫn còn là một người có thâm niên bình thường mà thôi, nhưng người bạn lúc đầu đứng ở vạch xuất phát đã có thể đi thăng cấp thành thính giả cao cấp, từ đó về sau thân phận và địa vị của hai người cũng như cách nhau một cái hào rộng.


Chương 1107

Bình Luận (0)
Comment