Chương 1109
Cánh Cửa Bị Đẩy Ra Từ Bên Trong Đó! 3
Quả thực, nếu như mình thăng cấp thành thính giả cao cấp, có khả năng ngài Lôi sẽ không còn làm khó mình vì tiết điểm này nữa, bởi vì đôi bên đã nằm ở cùng một cấp bậc, vì một pháp khí mờ ảo mập mờ mà đi đắc tội với một cường giả cùng cấp bậc khác thì thật không đáng. Nhưng bây giờ đối với Tôn Hải mà nói mấu chốt lại nằm ở đây, không vào tiết điểm đó anh ta sẽ không thể, hoặc có thể nói là không dám đi thăng cấp thành thính giả cao cấp, như vậy sẽ không thể nhận được tư cách nói chuyện bình đẳng với ngài Lôi kia.
Anh ta cắn răng, đứng trước cửa sổ nhỏ.
Cơ sở thiết bị ở khách sạn bảy ngày này rất kém, cửa sổ cũng rất nhỏ, bây giờ, ngay cả ô cửa sổ nhỏ trước mặt và bầu không khí ẩm ướt oi bức bên ngoài cũng khiến Tôn Hải cảm thấy căm hận đến vậy!
“Cốc cốc cốc…”
Lưu Thao gõ cửa một cách rất kính trọng, không hề có một động tác dư thừa nào, người mà anh ta sắp thăm hỏi là ngài Lôi, một thính giả cao cấp hơn nữa còn là cường hóa trận pháp sư, một nhân vật như vậy cho dù là ai đi thăm hỏi, cũng khó tránh khỏi thấy hơi kinh hồn bạt vía.
Bạn thậm chí có thể tưởng tượng ra được vô số kiểu chết sau khi phá mở cửa, bởi vì cách sau cánh cửa, có khả năng ẩn chứa sát khí đáng sợ của trận pháp.
Trận pháp sư là người yếu ớt, bởi vì khả năng cận chiến của phần lớn bọn họ không mạnh, nhưng cũng chính vì như thế mà trận pháp sư lại càng am hiểu cách bảo vệ mình thế nào, đó chính là dựa vào trận pháp của bản thân bọn họ.
“Vào đi.” Giọng nói của ngài Lôi rất hữu lực.
Cửa cũng mở ra theo tiếng.
Lưu Thao nhìn thấy ngài Lôi đang ngồi bên bàn, trước mặt đặt một bàn cát.
Trên bàn cát không phải là bản đồ quân sự và các loại cờ nhỏ nhiều màu sắc, mà là một tòa nhà cao năm tầng, một tầng trong tòa nhà là các loại cửa hàng, vách tường bên ngoài là màu vàng, bên trên có ký hiệu bảy ngày.
La bàn này mô phỏng lại tòa nhà mà bọn họ đang ở hiện tại.
Lưu Thao đứng bên cạnh ngài Lôi không dám nói nhiều lời, anh ta đang đợi ngài Lôi nói chuyện, đây là lễ phép cơ bản nhất, không liên quan đến sự khác biệt văn hóa giữa phương Đông và phương Tây, cho dù là thính giả cấp thấp phương Tây đối mặt với thính giả cao cấp cũng sẽ có loại thái độ như vậy.
Sự cao thấp trong thân phận được quyết định bởi sự bất bình đẳng trong các phương diện như quyền lực và tài phú, mà thính giả ở nơi này rõ ràng càng đơn giản và trực tiếp hơn thế.
“Tới vì chuyện của Tôn Hải sao?”
Ngài Lôi mặc một bộ áo dài màu nâu, loại phong cách ăn mặc này có hơi giống với Khổng Ất Kỷ dưới ngòi bút của nhà văn Lỗ Tấn, ở thời đại này lại trông có hơi vô cùng lạc quẻ, thậm chí nếu như ngài Lôi bằng lòng, đeo thêm cặp kính râm đi tới nhà tưởng niệm học viện quân sự Hoàng Phố ở Quảng Châu đài, hoặc đi tới trước cửa dinh tổng thống ở Nam Kinh, đều có thể thu phí chụp ảnh, bởi vì ngài Lôi cũng là một người đầu trọc, dáng người gầy yếu, lại thêm cách ăn mặc hiện tại, hóa trang thành hiệu trưởng Thường Khải Thân thật sự là rất đơn giản, hơn nữa ngài Lôi cũng là người Chiết giang.
“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ tập trung những người lần này tới đây tiến vào khu vực tiết điểm đó, nhưng lúc đó phía bên Tôn Hải chắc chắn sẽ không giấu được nữa.” Lưu Thao đáp một cách rất kính trọng.
“Không sao, ngày mai trước khi cậu tổ chức người đi vào, tôi sẽ sắp xếp trận pháp tạm thời khống chế Tôn Hải, bây giờ dù sao cậu ta vẫn chưa phải thính giả cao cấp.”
Không trở thành thính giả cao cấp thì không phải cùng một loại người, về điểm này ngài Lôi nhìn rất rõ ràng cũng rất thấu đáo.
Lưu Thao gật đầu, đang chuẩn bị tạm biệt và rời đi thì lại nhìn thấy ngài Lôi giơ tay lên, ngăn cản động tác rời đi của anh ta, hỏi: “Phòng 233 đã sắp xếp ra chưa?”
“Đó chính là phòng mà ngài chỉ đích danh muốn sắp xếp trận pháp của mình, làm sao có thể không sắp xếp được, trước đó tôi đã thu xếp rất ổn thỏa với bên lễ tân khách sạn rồi, phòng 233 đã được tôi đặt trước tận một tháng, cũng không cần dọn dẹp.”
Lưu Thao đáp lời, thực ra anh ta đã từng nghi ngờ liệu phòng 233 có phải là vị trí của tiết điểm đó hay không? Nhưng nếu lúc trước ngài Lôi đã dặn dò mình như vậy và rõ ràng cũng đã thu xếp xong, mình cũng không có suy nghĩ méo mó gì cả, chỉ là không biết lúc này, tại sao ngài Lôi lại muốn hỏi thêm câu này?”
Ngài Lôi lấy di động của mình ra, trên đó đang phát một đoạn hình ảnh camera, chắc hẳn là lấy được từ quầy lễ tân khách sạn.
Vị trí camera này nhắm vào các hướng từ 201 đến 250, phòng 233 thì thì lại vừa vặn nằm ngay chính giữa, cũng chính là nói những căn phòng khác đều là đối mặt với nhau, mà chỉ có 233 là một mình một hướng.
Trong camera, cửa bị đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông mặc đồ thể thao đeo tai nghe đi ra từ trong đó, hướng đi chắc hẳn là vị trí của thang máy.
“Thế này là khách sạn sắp xếp phòng này cho người khác sao?” Lưu Thao đã có hơi tức giận.
“Hồ đồ.” Ngài Lưu tức giận quở trách một câu: “Có trận pháp mà tôi sắp xếp từ trước ở đó, cho dù là thính giả cao cấp cũng không thể đẩy cửa đó ra một cách im hơi lặng tiếng được!”
“Đúng, đúng.” Lưu Thao lập tức tỉnh táo lại.
“Hơn nữa, cánh cửa này bị đẩy ra từ bên trong.”
“Từ bên trong?” Lưu Thao sợ hãi: “Lẽ nào…”