Chương 1110
Hoang Đảo Cầu Sinh 1
“Hộc… phù… hộc… phù… hộc… hộc…”
Những tiếng kêu khẽ nối tiếp nhau truyền ra từ trong ngọn hải đăng trên đảo, đây là một hòn đảo hoang có diện tích rất nhỏ, ngay cả hải đăng vốn được xây dựng trên đảo cũng sớm bị bỏ hoang, vách tường hải đăng loang lổ, cửa sắt màu đỏ rỉ sắt và ngọn đèn lớn mãi mãi sẽ không còn sáng lên nữa.
Cùng với thời đại kỹ thuật hàng hải không ngừng phổ biến và phát triển, tác dụng của hải đăng trên biển đã không còn lớn như ngày trước nữa, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, có khả năng thật sự chỉ có thể lại nhìn thấy người già canh tháp hải đăng từ trong một vài câu chuyện cổ tích và truyện ngụ ngôn mới.
Tiếng rên khẽ mang theo một loại tiết tấu có quy luật này giống như ký hiệu cho người chèo thuyền, liên tục không hề đứt quãng, mà hình như bên trong đang giam giữ một tên tội phạm đang không ngừng bị tra tấn.
Một con chim biển đậu lên cánh cửa rỉ sắt bên dưới tháp hải đăng, đối với tiếng vang truyền ra từ bên trong, nó dường như đã tập mãi thành quen, loại âm thanh này vẫn luôn tiếp diễn trong mấy tháng gần đây, trên cơ bản kéo dài hết cả ngày hoàn toàn không dừng.
Con chim biển kết thúc chuyến đi săn vừa rồi, đứng vững hai chân trên cửa sắt, chỉnh trang lông vũ của mình một cách rất thảnh thơi, có thể nhìn ra được nó rất nhàn nhã và tự tại.
“Két…”
Đột nhiên cửa sắt vốn kín bưng bị người đẩy ra, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng chim biển ngã xuống dưới cửa sắt, đợi khi nó đập cánh chuẩn bị bay lên, thì cửa sắt lại không cho nó thời gian giãy dụa, toàn bộ cơ thể tiếp xúc thân mật với vách tường vì cửa sắt, sau đó xương cốt toàn thân đều gãy tan nát rụng xuống dưới, rõ ràng đã chết đến không thể nào chết hơn được.
Từ trong cửa sắt có một người bước ra, nếu như hắn còn có thể được gọi là con người.
Bởi vì cả người hắn từ trên xuống dưới gầy đến mức gần như chỉ còn lại da bọc xương, một lớp da có ánh kim loại bọc lấy bộ xương, đồng thời trên làn da còn có những đường tơ máu như ẩn như hiện.
“Hộc… phù… hộc… phù…”
Khi hắn bước ra ngoài, trong cổ họng không ngừng phát ra loại âm thanh này, giống như sống như vậy chính là một sự giày vò lớn nhất, thực ra cũng quả thực là như vậy.
Mắt trái của người này là màu đỏ thẫm còn mắt phải lại là màu đen, con ngươi hoàn toàn khác nhau lộ ra vẻ vô cùng kỳ quái dưới ánh mặt trời, giống như một con quỷ đói vừa mới bò lên từ dưới địa ngục, cho dù là nhìn thấy anh ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vẫn sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác da đầu tê rần.
Tô Bạch chậm rãi đi đến bên bờ biển, sóng biển thi thoảng vỗ tới bắn văng những bọt nước mang theo vị tanh mặn.
Hắn đã ở nơi này được hơn hai tháng, gần như rút sạch toàn bộ máu của mình ở mức tối đa, tiêu tán sạch toàn bộ năng lực trong cơ thể mình, chỉ dựa vào một hơi thở miễn cưỡng chống đỡ mình không chết ở đây.
Đây là phương thức tu luyện mà Tô Bạch đã chọn cho mình sau khi rời khỏi Thượng Hải, đồng thời cũng là một loại tra tấn hắn tự dành cho bản thân.
Bởi vì sự trói buộc của Phát Thanh và chuẩn mực đạo đức chết tiệt nằm sâu trong lòng mình đó, đã định trước hắn muốn đi trút giận ở trong thế giới hiện thực, lại rất khó lạm sát kẻ vô tội trong thế giới hiện thực. Nhưng áp lực trong lòng hắn và loại tức giận đó lại cứ nhất định phải tìm một điểm đột phá để phóng ra, bằng không cả người mình đều sẽ sụp đổ mất.
Trừng phạt bản thân, dày vò bản thân, đồng thời cũng là một cách tu luyện đối với chính mình. Cách này không có ai dạy cho Tô Bạch mà là bản thân hắn tự mày mò ra. Trong cơn mưa ngày ấy mình khi ngồi trên băng ghế dài, nhìn huyết thống của mình hiện ra ngoài ở bên cạnh mình, trong đầu hắn đã nghĩ ra cách này. Nếu mình đã tạm thời không bằng lòng đi chạm vào nhân quả, vậy chỉ có thể khai thác lại tiềm năng của mình một chút, cũng chính là tiềm năng của huyết thống của mình.
Trên người Tô Bạch gom rất nhiều loại huyết thống, thậm chí nếu như nói sơ qua, vảy rồng đen cũng có thể tính là một loại huyết thống Long tộc hơi yếu, nhưng hai đại huyết thống mà Tô Bạch chân chính dựa vào cũng chính là huyết thống cương thi và Huyết tộc.
Trong khoảng thời gian này, Tô Bạch đã ép khô bản thân mình trước, sau đó dựa vào liều mạng đè nén tiềm lực của huyết thống Huyết tộc và huyết thống cương thi để nối mệnh, không ép được tiềm lực ra thì hắn phải chết!
Cả người trên dưới không có lúc nào không ngừng truyền tới cơn đau đớn, như vậy mới có thể khiến Tô Bạch không còn nghĩ đến những chuyện khác, ví dụ như đôi cha mẹ hờ đó của mình, ví dụ như tiểu gia hỏa, thậm chí ngay cả Phát Thanh cũng có thể quên mất.
Sở dĩ người điên bị gọi là điên khùng, nguyên là ở chỗ anh ta có thể làm chuyện mà người thường không thể làm được, ví dụ như tìm khổ hình cho mình, gần như tự chơi chết mình.
Thính giả có cách hưởng thụ cuộc sống ở thế giới hiện thực, có người thản nhiên tự đắc, có người cam lòng sống bình thường, hiển nhiên cũng có người kiên định không ngừng tu luyện, tìm kiếm cơ duyên, nhưng người đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm không thua gì thế giới chuyện xưa lại rất ít.
“Hộc… phù… hộc… phù…”
Cơ thể của Tô Bạch bắt đầu từ từ căng tràn, dần dần hồi phục lại bộ dáng ban đầu, nhưng cơ thể của hắn hiện tại vẫn rất yếu, làn da cũng vô cùng nhợt nhạt, rõ ràng là rất thê thảm.
Nhưng ít nhất thì hắn không chết, hơn nữa thông qua cách tự mình gây áp lực trong mấy tháng này, nhận thức của hắn về sức mạnh Huyết tộc và về sức mạnh cương thi có thể nói là đã lên một tầng cao mới, đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ hồi phục lại khí huyết trong cơ thể để khôi phục lại trạng thái, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước so với trước đây. Nhưng điều khá lúng túng ở đây là lên một tầng cao nữa không phải chỉ thăng cấp thành thính giả cao cấp, mà là vẫn nằm ở giai đoạn người có thâm niên cao cấp như cũ. Một lớp màng, từ đầu đến cuối không có cách nào vượt qua.