Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1111 - Chương 1111 Hoang Đảo Cầu Sinh 2

Chương 1111

Hoang Đảo Cầu Sinh 2


Thực ra hòn đảo này cách bờ cũng không xa, cũng thường xuyên có thuyền đánh cá hoặc là thuyền nhỏ du lịch băng qua đây, cho dù không đợi được thuyền, một mình Tô Bạch bơi về cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì ăn hải sản ở nơi này vài ngày trước để bổ sung thể lực. Đối với thính giả ở cấp bậc này như hắn mà nói, trong thế giới hiện thực ngoại trừ một vài bí cảnh ra, có rất ít môi trường tự nhiên ác liệt nào có thể khiến hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Cả buổi chiều đều không có thuyền qua đây, Tô Bạch bắt một ít tôm cá, nhóm lửa ở đây rồi bắt đầu tự mình nướng ăn.


Đợi tôm cá được nướng bắt đầu tản ra mùi thơm, thì một chiếc thuyền đánh cá soi đèn chạy về phía này, mục đích của con thuyền cá này rất rõ ràng, chính là đến nơi này.


Tô Bạch xé một miếng thịt cá, thản nhiên ăn.


Thuyền đánh cá cập bến, một người đàn ông trung niên để râu quai nón trên mặt, xách hai thùng cấp đông nhảy xuống với vẻ rất hưng phấn, rồi chạy thẳng về phía Tô Bạch.


“Đại nhân, đại nhân, tôi tới rồi đây.”


Người đàn ông xách hai thùng cấp đông đặt trước mặt Tô Bạch, nếu không ngoài ý muốn thì trong này đựng máu tươi.


Tô Bạch duỗi tay chỉ vào cái giá đơn sơ trước mặt, ý bảo người đàn ông cùng ăn.


Người đàn ông có hơi được thương mà sợ, không ngại phỏng tay, vừa cầm lấy một con cá đã bắt đầu ăn như hổ đói.


Người đàn ông này tên là Hồ Hán Lâm, là một đại ca của vùng này và là thính giả cấp thấp, Tô Bạch đã tìm được anh ta trên diễn đàn thính giả. Lúc đó anh ta đăng một bài trên diễn đàn, kể về những kinh nghiệm trước đây của mình khi đi buôn lậu, Tô Bạch nói chuyện riêng với anh ta, kêu anh ta giúp mình tìm một hòn đảo hoang và sắp xếp không cho ai được làm phiền.


Sau khi đối phương biết được thân phận của Tô Bạch đã lập tức làm theo ngay, đợi khi Tô Bạch qua đến Triều Sán, anh ta trực tiếp phụ trách tiếp đón hơn nữa còn đưa Tô Bạch lên hòn đảo này.


Mà Tô Bạch cũng thuận tay ném hai pháp khí mà mình vốn không dùng đến cho anh ta, đương nhiên, hai kiện pháp khí này đối với người ở cấp bậc như Hồ Hán Lâm mà nói hiển nhiên có tác dụng rất lớn, cho nên hiện tại anh ta niềm nở với Tô Bạch như vậy cũng là hợp tình hợp lý.


Sau khi ăn một ít đồ nướng, Tô Bạch đã mấy tháng không ăn gì cảm giác cùng lúc thức ăn vào bụng, dạ dày có khả năng vốn đã ngủ say của mình bắt đầu hoạt động lại. Lúc này, một loại cảm giác được gọi là “đang sống” trở nên rõ ràng với hắn đến vậy.


Sau đó, Tô Bạch bắt đầu hút máu, hắn mở miệng một túi máu ra, để máu tươi chảy vào trong cổ họng của mình, máu tươi ngọt ngào mỹ vị, hương vị thật khiến người hoài niệm biết bao.


Cùng với lượng lớn máu tươi đổ vào, sắc mặt của hắn bắt đầu từ từ khôi phục lại, tuy rằng không thể hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, nhưng đã khôi phục lại được vài phần nhỏ. Có điều hắn lại cảm thấy nếu loại trạng thái hiện tại này đi đánh nhau bản thân ở trạng thái đỉnh cao trong quá khứ, có khả năng cũng sẽ không có gì bất lợi. Đây chính là biên độ tăng “tu hành theo kiểu tự sát” mang lại. Nhưng cho dù là biên độ tăng lớn bao nhiêu, thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một người có thâm niên. Trước đây hắn gần như có thể một đấu một, áp chế những người có thâm niên khác mà không có vấn đề gì. Bây giờ cũng vẫn như thế, chỉ có thể nói sau này trong những người có thâm niên muốn đánh đơn với Tô Bạch, trừ phi thật sự là người xuất sắc tuyệt đối trong toàn bộ giới người có thâm niên phương Tây lẫn phương Đông ra, bằng không những người khác hoàn toàn không có tư cách đối đầu với hắn.


Nhưng… vẫn kém hơn mục tiêu mà hắn vốn dự đoán không ít, dường như bản thân đã thấp thoáng chạm đến lớp màng thăng cấp thành thính giả cao cấp đó, nhưng bản thân vẫn không có cách gì chọc thủng lớp màng đó.


Tô Bạch nhớ tới khi tiến vào trong thế giới chuyện xưa “Vụ Nổ Hạt Nhân” lần trước, nhìn thấy hình ảnh thính giả phương Tây đó dựa vào dung hợp với phân thân của mình để cưỡng chế đột phá đến thính giả cao cấp, dựa vào biến đổi về lượng đơn thuần miễn cưỡng thúc đẩy sự biến đổi về chất, hình như cũng có thể làm nhưng nguy hiểm thực sự rất lớn.


“Tôi nghe nói bây giờ rất nhiều đại nhân đều đi tới Phật Sơn.” Hồ Hán Lâm sáp lại trước mặt Tô Bạch và nói: “Có đại nhân cũng xem như có quen biết với tôi, ngày trước khi tới Phật Sơn có ngang qua Triều Sàn vẫn là do tôi phụ trách tiếp đón. Cậu ta cũng khá dễ nói chuyện.” Hồ Hán Lâm lộ ra ánh mắt cậu hiểu mà.


“Đi Phật Sơn? Có chuyện gì sao?”


“Cái này thì tôi nào có biết đâu, đại nhân, di động và đồ của ngài đều đặt đang ở chỗ tôi, hay là ngài tự mình gọi điện hỏi xem sao? Có lẽ, tối nay tôi sẽ sắp xếp cho ngài một chút?”


“Sắp xếp cái gì? Dịch vụ đặc biệt sao?” Tô Bạch thở dài một hơi, duỗi tay vỗ lên vai Hồ Hán Lâm: “Tuy rằng tôi biết tôi nói chuyện như vậy có hơi không thấu hiểu hoàn cảnh của người ta, nhưng đối với thính giả mà nói, có thể đi kết nối quan hệ, tình cảm, kết bạn, cái này không có gì đáng trách, nhưng mấu chốt nhất vẫn là thực lực của mình, không đến trình độ thực lực thì mãi mãi không thể kết bạn thật sự được.


Trước đây anh là người lái chính, cũng là một sành sỏi lăn lộn trong xã hội, đạo lý này thực ra bản thân anh chắc hẳn cũng hiểu.”


“Đúng, tôi hiểu, tôi hiểu.” Hồ Hán Lâm vội vàng cúi đầu, sau đó cùng ngồi lên thuyền đánh cá với Tô Bạch, đợi khi lên thuyền đánh cá rồi, anh ta nhỏ giọng nói với hắn: “Đại nhân, rốt cuộc ngài thích khẩu vị thế nào? Trưởng thành hay là non trẻ, hay là cả hai?”


“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, kêu anh…” Tô Bạch có hơi cạn lời với Hồ Hán Lâm này, đúng là bản sao của mập mạp.


“Ặc…” Hồ Hán Lâm có hơi bất đắc dĩ, chỉ đành bảo: “Hôm nọ vị đại nhân tôi tiếp đón đó cũng nói đạo lý y chang như vậy với tôi, sau đó anh ta muốn hai người phụ nữ trưởng thành tới phục vụ.”


Chương 1111

Bình Luận (0)
Comment