Chương 1112
Hai Trăm Ba Mươi Ba! 1
Thuyền đánh cá lái chông chênh trên mặt biển, sóng gió trên biển không lớn nhưng loại thuyền đánh cá này muốn lái ổn định rõ ràng cũng là chuyện không có khả năng, bác lái đò Hồ Hán Lâm thấy Tô Bạch quả thực không cảm thấy hứng thú với phụ nữ nên cũng không còn đắn đo chuyện này nữa, ngược lại Tô Bạch hỏi thêm vài câu về người ngày đó đã tới chỗ anh ta, và kêu anh ta sắp xếp cho hai người phụ nữ trưởng thành trông như thế nào. Hồ Hán Lâm đáp là một đại nhân rất béo có dáng người khá to lớn.
Tô Bạch “ồ” một tiếng, hình ảnh của tên mập đó trực tiếp xuất hiện sự chồng chéo cực lớn với vị đại nhân kia, theo như thói quen của mập mạp thì con hàng này chắc chắn sẽ làm ra loại chuyện này thật, người có thâm niên, háo sắc, lại còn rất béo, phạm vi đã bị thu nhỏ lại rất nhiều rồi.
“Nửa năm nay còn đánh cá không?” Tô Bạch ngồi trên sàn thuyền và hỏi, thực ra trên con thuyền đánh cá này còn vương mùi cá tanh rất nặng, nhưng không nhất thiết phải là của Hồ Hán Lâm. Theo như trải nghiệm mà anh ta đã nói trong bài đăng trên diễn đàn ngày trước, thì lượng thuyền dưới tay anh ta cũng không phải là một con số nhỏ thôi đâu, nói dễ nghe một chút thì anh ta được gọi là người lái chính, còn nói khó nghe một chút thực ra chính là một ngư bá.
“Đánh, sao lại không đánh?” Hồ Hán Lâm thở dài một hơi rồi đáp: “Thực ra thì, nói thật từ vài năm trước tôi đã không còn đích thân ra biển nữa rồi mà toàn cho người khác thuê thuyền ra biển, nhưng từ sau khi nghe Phát Thanh Khủng Bố, ngược lại tôi lại thích ra biển tiếp, vài năm trước khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ra biển là để sống, còn bây giờ là để mình cảm thấy mình vẫn còn đang sống, ha ha.”
Tô Bạch gật đầu, hắn có thể hiểu được tâm lý của Hồ Hán Lâm, đây cũng là lý do để Tần Dương vẫn còn lái xe thuê ở đảo Tần Hoàng.
“Biết bọn họ ở Phật Sơn nhưng có biết bọn họ đang ở vị trí nào không?” Tô Bạch hỏi.
“Hầy, chuyện này tôi thật sự không biết.” Hồ Hán Lâm mím môi, dường như sau khi nói xong lại có hơi hối hận, vẫn lấy di động ra và bảo: “Là tôi sắp xếp cho một người bạn của mình đưa vị đại nhân đó đến Phật Sơn, sau đó tôi có hỏi vị trí cụ thể mà người bạn đó của tôi đã đưa đến, tôi có ghi vào đây, tên là ‘khách sạn kinh doanh Giai Cao,’ tôi tra được rồi, ở ngay trong khu Thiền Thành, cách Quảng Châu cũng không xa cho lắm.”
“Chưa chắc đâu.” Tô Bạch nở nụ cười: “Lại cho người đi xác minh một chút đi, xem tình hình nhập cư gần đây thế nào.”
“Vâng, tôi sẽ đi gọi điện ngay.”
Tô Bạch dựa lưng vào mạn thuyền rồi từ từ nhắm mắt lại, đã một thời gian rất dài rồi mình chưa được ngủ tử tế, loại cảm giác mỗi ngày không có lúc nào là không đấu tranh trên bờ vực tử vong, đối với hắn mà nói giống như một người không ngừng chìm trong sóng biển, cho dù bây giờ đã lên bờ rồi nhưng vẫn có một loại cảm giác cơ thể mình còn đang đong đưa như cũ.
Cho dù là ngủ nhưng cũng chỉ có thể tính là chợp mắt nghỉ ngơi, đợi tốc độ của thuyền đánh cá bắt đầu giảm xuống dần, xung quanh cũng xuất hiện những tiếng ồn ào khác thì Tô Bạch mới mở mắt, trông thấy một bến đò cỡ nhỏ, mà lúc này trời cũng đã tối rồi.
“Đại nhân, ở đây là bờ rồi.” Hồ Hán Lâm vừa chủ động cố định thân thuyền vừa gọi Tô Bạch lên bờ: “Đại nhân, tôi đã sắp xếp một chiếc xe, có cần tôi đi cùng ngài không?”
“Không cần, cứ đưa tôi đến Phật Sơn trước, đúng rồi, chuyện tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?”
“Người của tôi vừa mới đi vẫn chưa nhận được tin gì, đại nhân, đây là balo của ngài mà trước khi lên đảo ngài đã đưa cho tôi, tôi cũng đã bảo quản nó rất tốt thay ngài rồi.”
Tô Bạch nhận balo, sau đó nhìn bộ quần áo giống như người rừng này của mình.
Hồ Hán Lâm lập tức hiểu ý, bảo: “Đại nhân, tôi đã chuẩn bị xong xuôi giúp ngài hết rồi, trong xe có mấy bộ quần áo đã mua sẵn, ngài cứ lên xe thay là được, hay là tới nhà tôi tắm rửa trước rồi lại xuất phát sau?”
“Không cần đâu, có quần áo là được rồi.”
“Được, có chuyện ngài cứ gọi tôi là được.”
“Nếu qua vài thế giới chuyện xưa nữa mà anh vẫn còn sống, có thể tới Thượng Hải… bỏ đi, anh có thể liên lạc với tôi.”
“Được, được.” Hồ Hán Lâm cười ha ha, vui đến không kiềm chế nổi.
Tô Bạch ngồi lên chiếc xe bánh mì đó, người lái xe chính là một người trẻ tuổi mặc áo may ô trắng, chắc hẳn là một tay đàn em của Hồ Hán Lâm, trước đó cậu ta ngồi trong xe thấy Hồ Hán Lâm gật đầu khom người với Tô Bạch, đợi đến khi hắn lên xe rồi, cậu ta vội vàng chào hỏi hắn một tiếng “chào đại ca.”
“Biết đi đâu chưa?”
“Biết ạ biết ạ.” Thanh niên trẻ gật đầu, đáp: “Anh Lâm đã nói rõ ràng rồi.”
Nói xong, người trẻ tuổi lập tức khởi động xe.
Tô Bạch dựa lên lưng ghế, bên cạnh đặt vài bộ quần áo, bàn về khả năng nịnh hót thì Hồ Hán Lâm này thật sự là rất lành nghề, chỉ là không biết sau này anh ta còn có thể có được vận may tốt như mập mạp hay không? Đương nhiên, cái này còn phải dựa vào thiên phú cá nhân và… vận may nữa.
Hắn chọn một bộ thể thao màu đen rồi mặc lên, sau đó lại thuận tay ném bộ quần áo cũ đã thay ra ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ rất tùy tiện.
Sau đó hắn mở túi lấy di động của mình ra, vậy mà còn nhìn thấy hai cục sạc dự phòng được đặt trong túi, chắc hẳn là Hồ Hán Lâm sợ di động của mình không có điện nên đặt vào từ trước, ngoài ra còn có thêm một cặp tai nghe bluetooth mới.
Đột nhiên Tô Bạch nghĩ đến một chuyện, ngày trước Lương Sâm dẫn theo Giải Bẩm cùng nhau sinh hoạt, Giả Bẩm giống y như một quản gia của Lương Sâm, đáng tiếc, hiện tại tiểu gia hỏa đã mất tích, bằng không nếu như vẫn có thể là trạng thái bốn người thêm một đứa trẻ và một con mèo sống chung với nhau dưới một mái nhà giống như trước đây, vậy cho Hồ Hán Lâm qua đó làm một quản gia chạy việc ngược lại cũng không tồi, mà bản thân anh ta chắc chắn cũng vô cùng vui vẻ.