Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1113 - Chương 1113 Hai Trăm Ba Mươi Ba! 2

Chương 1113

Hai Trăm Ba Mươi Ba! 2


Vừa nghĩ đến tiểu gia hỏa khiến tâm trạng của Tô Bạch tự nhiên suy sụp hơn hẳn, đây không phải là trạng thái khi mình liên tục chèn ép bản thân bên bờ sinh tử khi còn ở trên đảo. Khi ấy ngoại trừ cắn răng cố gắng sống sót ra thì trong đầu cũng trống rỗng không có suy nghĩ gì khác. Mà hiện tại, những tình cảm đó lại bắt đầu từ từ đánh úp tới giống như thủy triều dâng vậy.


Trong balo còn có một tấm ảnh, Tô Bạch lấy ra đặt nó trên tay ngắm nhìn, trong bức ảnh là mình và tiểu gia hỏa, đây là ảnh chụp chung của hai cha con khi ở Đại Lý. Chuyến đi tới Đại Lý không được tính là viên mãn cho lắm, nhưng cũng may vài ngày đầu đã mình dẫn tiểu gia hỏa đi chơi vui vẻ, cũng xem như đã bù đắp một chút thiếu sót.


Tô Bạch chưa bao giờ muốn biến mình thành một thính giả đơn thuần, cũng không muốn khiến bản thân trở thành một người theo đuổi sức mạnh đơn thuần. Nhưng bây giờ đã không có cách nào khác, bản thân mình đã đi trên con đường này rồi.


Hắn mở di động đăng nhập vào wechat theo thói quen, phát hiện ra lại có không ít tin nhắn gửi mình. Tô Bạch nhấn mở của hòa thượng và Gia Thố trước. Tin mà hai người gửi chỉ có bức ảnh đang phẩm trà, uống trà, rõ ràng hai đại sư này đang trải qua thế giới hai người rất ngọt ngào ở nhà lão Phương tại Thượng Hải. Bọn họ cũng không hỏi Tô Bạch đi đâu, càng không hỏi hắn khi nào quay về, mà chỉ gửi bức ảnh chia sẻ cuộc sống một cách đơn thuần như vậy cho mình.


Tiếp theo chính là Dĩnh Oánh Nhi, Dĩnh Oánh Nhi hỏi mình có thời gian rảnh đi xem [Đại Thoại Tây Du] không?


Sau đó chính là của mập mạp, đối với mập mạp, thái độ của Tô Bạch vẫn khá phức tạp, nhưng có một điểm mà hắn có thể tin tưởng đó là con hàng này có tiện thế nào và có ích kỷ đến đâu, thì ít nhất cũng sẽ không chủ động tới hại mình, bằng không dựa theo cách nói của anh ta trước đây, nếu phải trải qua cuộc sống như vậy sẽ không có ý nghĩa gì hết.


Tin nhắn mà mập mạp gửi lại từ mấy tiếng đồng hồ trước, thật trùng hợp.


“Đại Bạch, cậu đang ở Quảng Châu sao?”


Đây là tin nhắn hỏi thăm mà mập mạp gửi, sau đó còn có một vị trí được chia sẻ định vị, là khách sạn bảy ngày số hai ở đường cao tốc, phố Con đường Bắc Kinh, khu Việt Tú, Quảng Châu, vị trí rất chính xác.


“Quảng Châu?” Tô Bạch duỗi tay sờ cằm mình: “Không tới Phật Sơn mà đi tới nơi này đi.”


Hắn đưa di động cho thanh niên trẻ đang lái xe trước mặt.


Thanh niên trẻ dừng xe bánh mì lại ở sát bên đường, sau đó nhận di động của Tô Bạch: “Khách sạn bảy ngày số hai ở trạm tàu điện ngầm tại Con đường Bắc Kinh, đại ca, đợi một chút, tôi cần xem chỉ dẫn đường đã.”


“Ba tiếng có thể đến nơi.” Thanh niên trẻ xác nhận.


“Được, cứ đi tới đây trước đi.” Tô Bạch dựa lại lưng ghế, nhìn phong cảnh đang không ngừng vút qua bên ngoài cửa sổ, rơi vào trong suy tư của riêng mình.


Thực ra, con đường bày ra trước mặt mình là con đường đơn giản nhất, đó chính là miễn cưỡng mượn ngoại lực để chọc thủng lớp màng đó, nhưng bây giờ nên tìm ngoại lực ở đâu đây?


Mỗi một người trở thành thính giả cao cấp đều nên có phương pháp thuộc về mình. Tô Bạch cũng không có cách đi hỏi người khác, bởi vì con đường của mỗi người hoàn toàn khác nhau.


Hắn ngồi ở đó suy nghĩ không hề nhúc nhích, sau đó lại lấy bức ảnh chụp với tiểu gia hỏa đó ra tiếp tục nhìn. Ba tiếng đồng hồ đối với Tô Bạch đã quen chịu cô độc mà nói không tính là gian nan gì, thậm chí còn hơi không cảm giác được thời gian trôi qua.


“Đại ca, chắc hẳn chính là tòa nhà trước mặt kia.”


“Cảm ơn.”


Tô Bạch xách balo và xuống xe, lúc này đã là đêm khuya.


Mập mạp đang ở nơi này.


Hắn lấy di động ra, gửi tin nhắn cho mập mạp: “Anh ở phòng số mấy?”


“Chắc chắn có chỗ nào đó không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.”


Mập mạp vẫn đang ngồi trên giường lật xem tư liệu, đại não cũng đang hoạt động và suy nghĩ.


“Tô Bạch đó không phải là Tô Bạch thật, Tô Bạch thật đã mất tích được ba tháng rồi, nhưng Tô Bạch đó lại là Tô Bạch thật, rất có khả năng vì vấn đề tiết điểm thời gian xuất hiện dẫn đến Tô Bạch của vài tháng sau xuất hiện ở nơi này.”


“Chó chết, có thần kỳ như vậy không? Ai không ra ngoài mà cứ cố tình là Tô Bạch của mấy tháng sau.”


“Cô cũng cảm thấy như vậy sao? Chắc hẳn tiết điểm đó có vấn đề, nhưng có khả năng thời gian không phải là mấy tháng sau, có thể là nửa năm sau thậm chí là một năm sau. Tóm lại, trong tương lai chắc chắn có một khoảng thời gian Tô Bạch sẽ xuất hiện ở nơi này. Sau đó tôi đã gặp được cậu ta, không, chắc hẳn cậu ta và tôi nên ở trong dòng thời gian khác nhau. Tôi không chủ động tiếp xúc với cậu ta, không tiếp xúc cơ thể hoặc là tiếp xúc bằng lời nói thì cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng một khi xuất hiện lời nói hoặc là cơ thể tiếp xúc, vậy có khả năng sẽ khác.


Mẹ kiếp, chuyện này hoàn toàn không logic tí nào, có trời mới biết rốt cuộc pháp khí trong tiết điểm đó có chỗ nào thần kỳ, vậy mà còn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến mất kiểm soát như vậy. Phát Thanh thực sự sẽ để mặc cho loại pháp khí giống như BUG này xuất hiện và bị thính giả lấy được sao?”


Ngay lúc này, di động của mập mạp vang lên, anh ta cầm lên nhìn, vậy mà lại là tin nhắn Tô Bạch gửi cho mình.


“Anh ở phòng số mấy?”


Mập mạp hé miệng: “Ha ha ha, Tô Bạch của tương lai liên lạc với tôi rồi, cậu ta muốn tới chơi tôi đây mà, mẹ kiếp, quá kích thích rồi!”


Mập mạp gõ ngón tay: “233… ha ha ha, buồn cười quá, vậy mà cậu lại chủ động tới tìm tôi, tôi ở phòng 312!”


Sau khi mập mạp gửi xong lại ném di động sang một bên, mình đã mua không ít đồ uống và bia, bây giờ phải lôi chúng ra để lát nữa còn tiếp đãi Đại Bạch tới từ tương lai tới. Mập mạp không phát hiện ra, trong mấy câu anh ta vừa mới gửi, có “buồn cười quá” (Gửi thất bại do mạng có vấn đề), “vậy mà cậu lại chủ động tới tìm tôi” (Gửi thất bại do mạng có vấn đề), tôi ở phòng 312 (Gửi thất bại do mạng có vấn đề), cho nên tin nhắn thành công gửi đi chỉ có một.


Tô Bạch đứng ở cửa khách sạn nhìn thấy tin nhắn trong wechat của mập mạp: “233… ha ha ha.”


“Phòng số 233.” Tô Bạch đọc một tiếng rồi đi về phía thang máy.


Chương 1113

Bình Luận (0)
Comment