Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1114 - Chương 1114 Đồng Bộ! 1

Chương 1114

Đồng Bộ! 1


“Trà thế nào?” Gia Thố ngồi trên ghế, duỗi tay chỉ vào cốc trà trên bàn trà và hỏi.


“Phật gia, hỏi như vậy chứng tỏ cậu không hiểu về trà.” Giải Bẩm liếc mắt nhìn Gia Thố và cười, trà nhấp được nửa ngụm lại bỏ xuống: “Trà đạo giống như văn chương, văn không đứng nhất và trà cũng vậy, mỗi một loại trà có sự đặc sắc thuộc về riêng chúng, đồng thời mỗi một người pha trà cũng mang lại một cảm giác khác nhau cho trà. Trà có ngọt, có thơm, có đắng, mà cũng có chát, cho nên không thể phân rõ là ngon hay tệ, chỉ có thể dựa vào cá nhân để nếm ra mùi vị trong đó, xem có thích hợp với mình không.”


Khi Giải Bẩm nói những lời này rất có một loại cảm giác của lão tăng ngồi thiền, nhưng vừa vặn hai người ngồi bên cạnh anh ta, nói một cách không khoa trương chút nào thì đều là những cao tăng đương thời, hơn nữa còn là những cao tăng hoàn toàn xứng đáng.


“Được rồi.” Gia Thố khoát tay, ý bảo Giải Bẩm dừng lời thuyết giáo văn vẻ của mình lại: “Nói thật đi, anh có thể tới đây khiến tôi cũng có hơi bất ngờ đấy.”


“Từ lúc tôi vào cửa, không phải các cậu cũng chưa từng gọi tôi là đại nhân hay sao? Câu nói có hơi bất ngờ này thật sự rất giả tạo.” Giải Bẩm cởi bộ tây trang màu đỏ trên người ra đặt ở một bên ghế sô pha, rồi nói tiếp: “Là muốn biết kinh nghiệm thăng cấp thành thính giả cao cấp thế nào từ chỗ tôi đúng không?”


“Phải cũng không phải.” Hòa thượng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Giống như vừa rồi cậu nói, trà đạo biến hóa muôn vàn có liên quan đến loại trà, cũng có liên quan đến người pha trà, thậm chí cũng có liên quan đến người phẩm trà, thính giả cao cấp thăng cấp thế nào đối với mỗi một người có thâm niên mà nói thực ra đều có con đường riêng thuộc về mình. Có điều, mời cậu qua đây uống trà cũng để giải thích nghi ngờ.”


“Là liên quan đến nhân quả sao?” Giải Bẩm nhìn hòa thượng và hỏi.


“Đúng.” Hòa thượng thừa nhận.


“Con đường nhân quả à.” Giải Bẩm dựa lưng lên ghế sô pha trông có vẻ hơi mệt mỏi và lười biếng, bây giờ anh ta quả thực có tư cách để lười biếng như vậy trước mặt hòa thượng và Gia Thố, đương nhiên đổi là anh ta của trước kia thực ra vẫn sẽ làm như vậy thôi, ngược lại cũng không phải cố tình làm bộ làm tịch gì cả.


Với thiên phú của hòa thượng và Phật gia, Giải Bẩm biết rõ sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thăng cấp và đứng trong hàng ngũ thính giả cao cấp giống như mình, cho nên anh ta quả thực không cần thiết phải thể hiện thái độ gì trước mặt bọn họ.


“Làm một so sánh đi, khi người có thâm niên đột phá thành thính giả cao cấp nhân quả sẽ giống như một chất bôi trơn, nhưng chất bôi trơn này vừa thơm và ngọt ngào, cũng vừa có độc. Đại đa số người khi đột phá đều sẽ nếm thử qua nó, ví dụ như tôi, có thể nghiên cứu một chút và nhìn thấu một chút một cách thỏa đáng, sau đó đợi vốn tích lũy ban đầu của mình đủ, có thể chuyên tâm đợi cơ hội đột phá, trực tiếp xông qua cánh cửa bằng dũng khí to lớn của mình, nhưng cũng có vài người khi vừa mới trở thành người có thâm niên chưa bao lâu đã bắt đầu nghiên cứu nó, điều này có khả năng sẽ trực tiếp dẫn đến việc tâm thái của anh ta sụp đổ và dễ chìm đắm vào bên trong. Tôi đã từng thấy quá nhiều người say mê nhân quả, bọn họ nghi ngờ bản thân và nghi ngờ người khác, cuối cùng hầu hết bọn họ đều có kết cục rất thảm.


Đương nhiên, cũng có thể chọn không dựa vào nhân quả nhưng như vậy lại rất khó khăn, giống như khi nam cắm vào nữ ấy. Nếu như bên dưới rất khô không có nước, cứ cưỡng chế tiến vào sẽ rất đau, có khả năng cũng sẽ bị rách da nữa. Nhưng nếu quá nhiều, anh sẽ không thể hưởng thụ được cảm giác khi vách thịt ở bên trong ma sát, mà chỉ có thể cảm nhận cái đó của mình đang di chuyển trong một đống hồ dán. Cách ví von này hai vị cao tăng đây có nghe hiểu được không?”


Sau khi Giải Bẩm nói xong lời giải thích này mới nhận ra người đối diện với mình là hai vị tăng nhân.


Hòa thượng và Gia Thố gật đầu, rất dễ nhận thấy bọn họ đều nghe hiểu.


Ừm, là nghe hiểu đó.


“Thực ra, có đôi khi thuận theo tự nhiên vẫn sẽ tốt hơn, ngay khi sức mạnh của anh đủ cao, anh quả thực có tư cách và năng lực để đi cảm ứng nhận thứ gọi là nhân quả kia, nghiên cứu nó một chút, nhìn một chút và nghĩ một chút một cách thích hợp cũng không phải chuyện xấu. Nhưng nếu như cưỡng chế xông qua cửa bằng bạo lực thì…”


Nói đến đây, Giải Bẩm dừng lại, bưng cốc trà lên lại nhấp một ngụm.


Hòa thượng và Gia Thố ở bên cạnh chờ đợi, rõ ràng Giải Bẩm có lời muốn nói, hơn nữa, lần này hòa thượng và Gia Thố mời anh ta tới, thực ra cũng là vì vấn đề này, lời nói phía sau đây rất có khả năng mới chính là đáp án mà bọn họ mong muốn.


Bởi vì trước không nói hiện tại Giải Bẩm đã là thính giả cao cấp, đã là một người từng trải. Mà còn là vì anh ta là người vẫn luôn đi theo Lương Sâm. Bây giờ Lương Sâm chính là thính giả cấp bậc đại lão, đã từng chứng đạo ở nơi chứng đạo, đi theo bên cạnh một người như vậy, được nghe, nhìn và nghĩ, ít nhất về cách lý giải một vài chuyện có thể nhận được sự nhiều sự gợi ý hơn.


“Nói thế nào nhỉ, cho dù anh nghiên cứu hay là không nghiên cứu nhân quả thì nó vẫn là thứ tồn tại khách quan. Anh cố tình đi nghiên cứu nó, cố tình tránh né nó, muốn mạnh mẽ thăng cấp thành thính giả cao cấp một cách đơn thuần, thực ra cũng là một loại quan tâm đến nó và để ý đến nó trá hình, không phải sao?”


Trước đó vừa vặn có một vị khách ở trọ vừa vặn quẹt thẻ vào thang máy, Tô Bạch cũng đi vào theo, vị khách đó đi lên tầng ba còn hắn ấn vào số hai. Rất nhanh, thang máy đã đến tầng hai, hắn bước ra khỏi thang máy nhìn xung quanh một chút, xác định hướng phòng 233 rồi đi về hướng đó.


Phòng số 233 là căn phòng ở tận cùng nhất vừa vặn đối diện với hành lang chật hẹp này, những căn phòng còn lại đều đối diện nhau mà chỉ có mỗi nó là đơn độc.


Khi càng lúc càng lại gần căn phòng đó, đột nhiên Tô Bạch sinh ra một loại cảm giác choáng váng như thể bây giờ mình đang rất buồn ngủ, nhưng loại buồn ngủ này lại tới rất đột ngột như vậy.


Chương 1114

Bình Luận (0)
Comment