Chương 1115
Đồng Bộ! 2
“Người này bước ra từ trong tiết điểm đó sao, nói cách khác cậu ta có khả năng đã xuyên từ tương lai đến hiện tại?” Lưu Thao liếm môi, anh ta cũng có một loại cảm giác khó tin đối với suy luận này, đây chính là thế giới hiện thực mà không phải là thế giới chuyện xưa, nếu như pháp khí đó thật sự có thể ảnh hưởng đến thời không, vậy mình chắc chắn phải nắm được nó mới được!
Có điều anh ta vừa mới ngẩng đầu lên trông thấy ngài Lôi ngồi trước mặt mình đây, lại theo bản năng thở dài một tiếng trong đáy lòng. Ngài Lôi này thân là thính giả cao cấp, sở dĩ bằng lòng đồng ý ra tay giúp đỡ bên diễn đàn là vì có khả năng cũng đã nhìn trúng thứ này từ lâu, nhưng mình cũng không phải không có cơ hội, dù sao nơi đó cũng chỉ có người có thâm niên vào được, còn thính giả cao cấp thì lại không thể tiến vào.
Di động của ngài Lôi vang lên, ông ta nhận điện thoại, gật đầu rồi nói: “Quầy lễ tân gọi điện cho tôi nói người đó đã về rồi.”
Ngài Lôi đứng dậy, Lưu Thao đi cùng ông ta ra khỏi phòng, nơi mà bọn họ ở là tầng bốn. Lúc này, hai người cùng nhau đi đến cửa thang máy và đợi thang máy, thực ra Lưu Thao kiến nghị trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ hoặc là đi cầu thang bộ cho nhanh, nhưng thấy ngài Lôi đợi thang máy anh ta cũng chỉ có thể không nói gì hết.
“Vội vàng đi xuống không có ý nghĩa gì cả.” Ngài Lôi dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Thao, mới hơi giải thích một chút: “Nếu thời gian đã xảy ra vấn đề vậy cho dù là quá khứ hay là tương lai cũng không có cách nào thay thế được sự thật duy nhất trước mắt, cậu ta chỉ giống như một tàn ảnh, rất khó nắm bắt được. Cậu có thể nhìn thấy cậu, có thể cảm giác được cũng có thể phát hiện ra, nhưng lại chưa chắc đó đã là thật. Loại cảm giác này đợi sau khi cậu thăng cấp thành thính giả cao cấp có thể sẽ càng lĩnh hội được sâu sắc hơn.”
Còn một câu mà ngài Lôi không nói, đó chính là nếu như cậu có thể thăng cấp thành thính giả cao cấp, bởi vì theo quan điểm của ngài Lôi thiên phú và tâm tính của Lưu Thao cũng không thuộc tốp người ưu tú đó.
Người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen chạy bước nhỏ vào trong cửa khách sạn, nhân viên công tác ở quầy lễ tân vừa mới đặt di động xuống chợt há to miệng, anh ta có hơi không dám tin một màn xảy ra trước mặt này.
Người này đi thẳng vào trong thang máy ấn vào tầng hai.
Chạy bộ đêm kết thúc, người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen lấy di động của mình ra, hắn dự định đặt vé trở về Thượng Hải, ở đó vẫn còn vài chuyện cần phải giải quyết nữa. Bây giờ hắn tiếp tục ở lại Quảng Châu cũng đã không còn bất cứ ý nghĩ gì nữa.
Người đàn ông bước vào thang máy và ấn vào nút tầng hai, hắn lôi một tấm ảnh từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn ngắm.
Bối cảnh của bức ảnh là một biển hoa, bên góc trái có một cái bàn cà phê, phía bên là bầu trời trong xanh, mà nhân vật chính lại chính là mình và một đứa trẻ đáng yêu.
Người đàn ông nhìn bức ảnh này mà rơi vào trong suy tư, đợi khi thang máy mở cửa, hắn mới bóp tấm ảnh trong tay đi về phía phòng số 233 của mình.
Khi đến trước cửa chuẩn bị lấy thẻ phòng từ trong túi ra, bức ảnh vốn nắm trong tay đột nhiên trượt xuống, rơi xuống mặt đất trước cửa, người đàn ông khom người duỗi tay tới nhặt.
Loại cảm giác choáng váng này không kéo dài quá lâu, cũng không có lực sát thương gì hết, thậm chí có khả năng người bình thường cũng sẽ không cảm giác được mà chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời, tinh thần của mình có hơi không được ổn cho lắm.
“Tên béo chết tiệt này, đến cả chỗ mình ở mà cũng sắp xếp một trận pháp, có đến mức đó không?” Tô Bạch chửi một câu, hắn cho rằng đây là trận pháp mà mập mạp sắp xếp trước cửa phòng mình, với tính cách tiếc mạng đó của anh ta chắc chắn làm ra loại chuyện này được.
“Ting…”
Cửa thang máy phía sau lại mở ra, nhưng khi Tô Bạch quay đầu lại nhìn, lại không nhìn thấy có người bước ra từ trong thang máy.
Lúc này cơ thể hơi nặng nề, hắn duỗi tay chống lên bức tường, ảnh chụp chung của mình và tiểu gia hỏa mà trước đó Tô Bạch đã xem trên xe vốn luôn đặt trong túi quần của mình, bây giờ cũng vì cơ thể lảo đảo của hắn mà bay xuống rơi ngay trước cửa.
Sau đó, Tô Bạch cũng khom người nhặt bức ảnh lên.
“Cũng giống như ảo ảnh, có hơi thật nhưng chưa chắc đã là thật, hơn nữa tôi không tin ngoại trừ Phát Thanh ra thật sự có nơi nào có thể khiến cho thời gian chảy ngược mà vẫn luôn duy trì ở thế giới hiện thực. Tôi cảm thấy nếu người này đã xuất hiện và bây giờ đã quay trở lại, vậy xem chừng thời gian cũng đã đến rồi.”
Thang máy dừng lại ở tầng hai trong vài giây ngắn ngủi sau đó mới đi lên, ngài Lôi và Lưu Thao tiến vào thang máy, đợi thang máy vừa xuống tầng hai, hai người đã ra khỏi thang máy rẽ về phía phòng số 233, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen đang khom người nhặt thứ gì đó, sau đó duỗi tay đẩy cửa theo bản năng rồi bước vào trong.
Lưu Thao đứng ở một bên có hơi trợn mắt há hốc mồm, ngài Lôi cũng hơi hít ngược một ngụm khí lạnh, khi đối phương mở cửa vậy mà lại hoàn toàn bước qua toàn bộ trận pháp mà mình đã sắp xếp tỉ mỉ.
Làm sao có thể như vậy được?
Nhưng sau đó, trong nháy mắt sau khi đối phương bước vào và đóng cửa, trong con ngươi của ngài Lôi rõ ràng xuất hiện hai bóng người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen chồng lên nhau!