Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1116 Em Tên Là Gì? 1

Chương 1116

Em Tên Là Gì? 1


“Mở cửa sổ nhìn ngắm những ánh sao vẫn đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, trong lòng không khỏi dâng lên bao xúc cảm ấm áp, những ánh sao lấp lánh cố gắng thắp sáng màn đêm, một bầu không khí an lành như thế…”


Đẩy cửa ra, đèn trong phòng vẫn còn sáng, thẻ phòng cũng cắm trong ổ thẻ từ, một chiếc di động cắm ở nơi đó sạc pin, đồng thời còn đang phát một bài [Chúng ta đều như nhau] của Trương Kiệt.


Khúc nhạc nhẹ nhàng dễ chịu bay bổng trong phòng, khiến căn phòng khách sạn ẩm ướt và chật chội trở nên gần như không còn khiến người phản cảm đến vậy nữa, nói thật, bắt đầu từ lúc tiến vào khách sạn này, Tô Bạch đã có hơi khó hiểu tại sao mập mạp lại chọn ở trong một khách sạn như vậy.


Chiếc di động đó có hơi quen mắt, Tô Bạch nhìn về phía di động đặt trên bàn nhỏ đang nạp pin, hình như cùng loại với cái mình đang dùng, có điều, ngay khi hắn lại tiến thêm vài bước nữa vào bên trong đột nhiên lại cảm giác được một cơn gió thổi tới.


Đây là một căn phòng không có cửa sổ, vậy gió từ cửa nào tới?


Gió cuộn lên kèm theo cát bụi.


Hai tay Tô Bạch mở ra ngưng tụ ra một tầng sức mạnh hàn băng, nhưng còn chưa đợi hắn kịp xua bụi theo cách thủ công thì bụi đã tan biến theo gió, mà Tô Bạch nhìn thấy nơi mà mình đang đứng lại là một chốn khá hoang vu, trên con phố có không ít người đạp xe đạp băng qua, là kiểu xe đạp rất cũ đó mà không phải là loại xe dùng chung lưu hành hiện tại.


Hình ảnh này rất chân thực, thực sự đến khiến bạn cảm thấy đây không phải là ảo giác, nhưng ở đây sao có thể không phải là ảo giác được?


Ý chí tinh thần của Tô Bạch rất mạnh, trải qua mấy thế giới chuyện xưa thử thách lỗ hổng tâm hồn, tuy rằng có khá nhiều chuyện xảy ra với hắn, thậm chí nếu như dựa theo tiêu chuẩn bình thường để xét thì từ nhỏ đến lớn, chuyện xảy ra với hắn cũng đủ để biến thành rất nhiều lỗ hổng tâm hồn đả kích hắn, khiến hắn hoàn toàn bị nhấn chìm bên trong.


Nhưng cứ cố tình Tô Bạch lại là một trong những người có thâm niên có khả năng kháng lại ảo thuật mạnh nhất.


Nơi này rốt cuộc là năm bao nhiêu?


Hắn biết mình chắc hẳn không xuyên không nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?


“Tiến vào thế giới chuyện xưa sao?” Tô Bạch lẩm bẩm một mình, có lẽ cách giải thích tốt nhất hiện tại chính là mình đã trực tiếp bước vào thế giới chuyện xưa từ mối nối trong thế giới hiện thực dưới tình huống bản thân không biết, chuyện này cũng không phải không có tiền lệ, trước đây mình còn bị kéo vào thế giới chuyện xưa khi đang ăn dở mì vằn thắn thì thôi.


Lẽ nào lần này lại là vấn đề chưa giải quyết nữa sao? Một vấn đề chưa giải quyết xảy ra ở những năm tám mươi, chín mươi?


Tô Bạch tiếp tục tiến lên một cách hơi tùy hứng, bây giờ vị trí mà hắn đang đứng chắc hẳn thuộc về khu vực phá bỏ và di dời, gạch ngói vụn dưới chân là của ngôi nhà vừa mới bị phá đổ, đợi qua đợt này chắc hẳn sẽ có đội thi công tiến vào thi công.


Sự phát triển ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu chắc chắn sớm những nơi khác trong nước một chút, vào thời kỳ này, làn sóng xây dựng đô thị đang ở giai đoạn phát triển nhanh chóng cao nhất. Nhà cũ bắt đầu bị xóa bỏ và những nhà mới bắt đầu xuất hiện. Những tòa nhà cao tầng mà trước đây dân chúng đại lục chỉ có thể nhìn thấy ở Hồng Kông bắt đầu dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, cũng giống như mười mấy năm ngắn ngủi trước đây, cư dân đại lục đột nhiên phát hiện ra, ít nhất xét từ mặt quy mô và hình dáng của thành phố thì chúng ta thật sự không kém người khác ở điểm gì.


Đợi đến gần con phố này rồi, trên cơ bản bên tai Tô Bạch toàn truyền tới tiếng Quảng Châu, quần áo mà mọi người mặc cũng rực rỡ sắc màu, tuy rằng khẳng định không phải là loại quần áo công nhân mặc đi khắp nơi những năm sáu mươi, bảy mươi đó, nhưng ít nhất xét từ quan điểm hiện tại, chúng quả thực có hơi quê mùa.


Nơi này là Quảng Châu ngày trước sao?


Thế giới chuyện xưa sẽ xảy ra ở nơi này sao?


Tô Bạch liếm môi, thực ra theo lý mà nói thì mình chắc hẳn cũng đã đến lúc sắp tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo rồi, nhưng không biết tại sao Tô Bạch lại hơi có cảm giác nơi này không giống thế giới chuyện xưa.


Chếch về phía trước có một con sông lớn chắc hẳn là Châu Giang, đôi mắt của Tô Bạch từ từ híp lại, trước đây khi ngồi xe đến đây, tuy rằng hắn có hơi ngây người nhưng vẫn có nhận thức rõ ràng đối với cảnh vật xung quanh, chuyện này gần như thuộc về một loại bản năng của thính giả.


Lẽ nào đây là bộ dạng của khách sạn hai mươi năm trước?


Tô Bạch ngẩng đầu bắt đầu tìm kiếm biển báo giao thông có mục đích, rất nhanh, hắn đã tìm được biển chỉ đường trên cột điện bên ngoài một cửa hàng nhỏ, trên đó ghi “Con đường Bắc Kinh” rất rõ ràng.


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, chuyện này thật thú vị đấy, dựa theo vị trí của biển chỉ đường và phương hướng của Con đường Bắc Kinh, thì đống phế tích mà mình vừa đứng thật sự là tiền thân của tòa khách sạn bảy ngày đó?


“Keng…”


Một đồng xu rơi xuống mặt đất sau đó lăn về phía Tô Bạch, hắn hơi cúi đầu nhìn đồng xu lăn thẳng vào trong cống thoát nước bên cạnh mình.


Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa vội vàng chạy tới, cô bé còn rất nhỏ tuổi chắc hẳn cũng chỉ chừng bốn, năm tuổi thôi, cô bé nhìn Tô Bạch rồi lại nhìn khung sắt của cống thoát nước rồi cắn môi, bộ dáng tức giận này trông có vẻ rất đáng yêu.


Cô bé không khóc cũng không làm loạn, mà chỉ ngồi xổm xuống ven đường nhựa như vậy, hai bàn tay chống cằm mình với vẻ hơi buồn rầu.


Không biết tại sao, đột nhiên Tô Bạch cảm thấy cô bé này có hơi quen mắt, nhưng hắn nhớ mình chưa từng gặp cô bé, hơn nữa với kinh nghiệm trưởng thành của mình, mình không có khả năng sẽ có người quen nào ở Quang Châu từ gần hai mươi năm trước.


Chương 1116

Bình Luận (0)
Comment