Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117 Em Tên Là Gì? 2

Chương 1117

Em Tên Là Gì? 2


Nhưng ngay khi ánh mắt của cô bé này rơi lên người mình, Tô Bạch có một loại cảm giác cả người nổi hết da gà da vịt.


“Tiểu tử thối, nhìn cái gì mà nhìn.”


Cô bé nhỏ thấy Tô Bạch còn đang quan sát mình, mới gào lên với hắn một cách giận dữ, trước đó cô bé nhìn thấy rõ ràng hắn cố tình nhìn đồng xu của mình lăn vào trong rãnh nước, nếu như hắn bằng lòng giơ tay thậm chí là duỗi chân thì đồng xu của mình đã không rớt xuống.


Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô gái, ngược lại cô bé không để ý chuyện này, sau khi mắng một câu vẫn còn đang tự mình bực bội, ở thời đại này một đồng xu đối với trẻ con mà nói đã được tính là một khoản tiền lớn rồi, cho dù là những năm đầu của thế kỷ mới thì tiền tiêu vặt một ngày của đại đa số học sinh tiểu học cũng chỉ có một đồng, cũng không giống học sinh tiểu học bây giờ sở hữu năng lực tiêu pha mạnh mẽ như vậy.


“Em tên là gì?” Tô Bạch hỏi, về phần trước đó cô bé nhỏ mắng mình ngược lại hắn cũng không để ý đến vậy, Tô Bạch vẫn chưa thất bại đến mức phải đi nổi nóng với một đứa trẻ bốn, năm tuổi.


“Cần anh quản à.” Cô bé đảo trắng mắt với hắn.


“Anh có thể trả tiền cho em.” Tô Bạch đáp.


“Thật sao?” Cô bé có hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nhìn Tô Bạch với ánh mắt cảnh cáo và nghi ngờ: “Anh sẽ không định gọi tôi về nhà anh lấy tiền sau đó đem tôi đi bán đấy chứ?”


“Ha ha.” Tô Bạch bật cười, duỗi tay đặt lên song sắt của cống thoát nước bên cạnh, lòng bàn tay hơi dùng sức, “vụt” một tiếng đồng tiền vừa rớt xuống đó đã bị hút vào trong lòng bàn tay hắn, Tô Bạch nắm tay đặt trước mặt cô gái nhỏ: “Đoán xem có không?”


“Lừa đảo, đây cũng không phải ảo thuật, tôi không tin…”


Ngay khi Tô Bạch mở lòng bàn tay ra, cô bé nhìn thấy đồng xu trong lòng bàn tay hắn đó, miệng nhỏ lập tức há thành hình chữ “O” trông có vẻ rất khó tin, nhưng cô bé vẫn chưa quên duỗi thẳng tay tới lấy đồng tiền từ lòng bàn tay Tô Bạch về nắm trong tay mình.


“Anh lợi hại lắm, tạm biệt, tôi phải đi mua hoa quả đây, hi hi, tuy rằng anh đã giúp tôi lấy tiền, nhưng mẹ đã nói với tôi, ảo thuật gia trên đường thích nhất là bán trẻ con, dặn tôi không được nói chuyện nhiều với những nhà ảo thuật đó.”


Cô gái nhỏ đứng dậy, nhảy chân sáo đi về phía sạp hoa quả chếch phía trước, nhưng cô bé đi được nửa đường lại rẽ vào một góc đi về phía một nam một nữ đứng ở phía khác.


Tô Bạch lắc đầu, cho dù bây giờ mình đang ở thế giới hiện thực hay là thế giới chuyện xưa nhưng cô bé này thật sự rất thú vị, mình chắc hẳn thật sự không biết cô bé này hoặc là mình vì nguyên nhân gần đây tiểu gia hỏa biến mất, cho nên mới bắt đầu vô cùng để tâm đến trẻ con chăng?


Không đến mức đó chứ?


Lúc này Tô Bạch cũng đứng dậy, đầu kia của sạp hoa quả có một sạp sách, hắn dự định vào đó đọc báo, ít nhất cũng có thể xác định trước được nơi quỷ quái này rốt cuộc đại diện cho năm nào ở Quảng Châu.


Lúc này, cô gái nhỏ và cha mẹ mình cũng đi về phía sạp hoa quả, có điều chắc hẳn sau khi cô gái nhỏ gặp cha mẹ mình đã trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn nhảy nhót như trước đó nữa, đi đường cũng rất bình tĩnh, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.


Tô Bạch đứng trước sạp báo, duỗi tay lấy một tờ báo nhìn ngày tháng trước, là ngày ba mươi tháng tư năm 1993.


Là năm mà mình ra đời, năm chín mươi ba, hơn nữa hiện tại mình chắc hẳn vẫn chưa ra đời mới đúng, bởi vì ngày sinh của Tô Bạch thật đó cũng phải vài tháng sau, vậy ít nhất bây giờ cũng không cần lo sẽ gặp mình.


Tô Bạch tùy tiện lật trang báo, ông chủ sạp báo vừa phủi ruồi vừa dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn Tô Bạch, chỉ thiếu điều nói một câu: Muốn mua thì mua không mua thì cút.


“Muốn ăn hoa quả gì?” Giọng nói của người phụ nữ truyền tới từ sạp hoa quả bên cạnh đó.


“Vải, cháu thích ăn vải ạ.” Đây là giọng nói của cô bé, nhưng bây giờ nói chuyện lại có hơi ngắt quãng, không còn linh hoạt và lanh lợi như trước đó nữa.


Tô Bạch đang đọc một bản tin trên tờ báo, cũng chỉ tùy tiện nghe chuyện xung quanh, cho nên tạm thời cũng không còn chú ý đến tình hình ở bên cạnh nữa.


“Vậy được, cho cháu vải.” Vẫn là giọng của người phụ nữ: “Cầm chắc nhé, tưng đây đã đủ ăn chưa?”


“Cảm ơn…” Cô bé đáp lại một cách hơi máy móc.


“Cậu có mua không đây?” Cuối cùng ông chủ sạp báo cũng không nhịn được nữa mà oán trách Tô Bạch.


“À.” Tô Bạch cất tờ báo lại, trên người mình quả thực không có tiền mà có tiền cũng không dùng ở đây được.


Có điều, ngay khi hắn vừa quay người chuẩn bị đi dạo để xem xét tình hình ở con phố Con đường Bắc Kinh này một chút, đột nhiên nghe thấy người phụ nữ phía sau nói một cách rất nghiêm túc: “Vậy được, nếu cháu đã thích ăn vải như vậy, vậy sau này tên của cháu sẽ là Lệ Chi có được không? Đi với dì nào, trong nhà dì có rất nhiều bạn nhỏ sẽ chơi với cháu, ngày nào cũng có vải để ăn.”


“Vâng.” Cô bé gật đầu với vẻ chất phác.


“Vậy dì hỏi cháu một lần nữa, cháu tên là gì?”


“Cháu tên là… Lệ Chi.”


Tô Bạch bất chợt sững sờ, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía sạp hoa quả phía sau!


Chương 1117

Bình Luận (0)
Comment