Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1118 - Chương 1118 Nhận Mệnh Trời Ban, Tồn Tại Mãi Mãi 1

Chương 1118

Nhận Mệnh Trời Ban, Tồn Tại Mãi Mãi 1


“Cốc cốc cốc…”


Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.


“Tới đây tới đây.”


Mập mạp ném một đống vỏ lon bia rỗng lên giường rồi lập tức ra mở cửa, chỉ là cửa vừa đẩy ra vậy mà người đứng trước mặt anh ta lại là Trịnh Long, thính giả vừa rồi cùng ăn cơm tối với anh ta.


Ế?


“Sao thế?” Trịnh Long thấy vẻ mặt kinh ngạc của mập mạp mới hỏi.


“Không sao.” Mập mạp có hơi bối rối, theo lý mà nói thì Đại Bạch nên lên đây chứ: “Có chuyện gì không?”


“Phía bên diễn đàn vừa mới gửi thông báo trong nhóm wechat nói hoạt động vốn là của ngày mai sẽ làm trước thời hạn, bây giờ kêu chúng ta đi tới lầu hai chuẩn bị, tôi ở đối diện với anh cho nên khi ra ngoài muốn gọi anh đi cùng.”


“Ồ, được, vừa rồi tôi không nhìn máy.”


Mập mạp quay lại phòng trước, nhét di động vào túi rồi cùng Trịnh Long đi về phía thang máy tầng ba, phía bên đó đã có vài thính giả đang đứng, rõ ràng mọi người cũng đều nhận được tin nhắn.


Có người trên mặt mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, những người nóng lòng muốn thử chắc hẳn đều là người theo chủ nghĩa mạo hiểm, mà cũng có người trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, chắc hẳn cũng có sự lo lắng nhất định đối với thời gian hành động đột nhiên thay đổi này.


Dù sao nơi này cũng không phải thế giới chuyện xưa, chí ít cho tới hiện tại mọi người cũng không có quan hệ cạnh tranh tuyệt đối, cho nên ngược lại, không cần phải cố tình thể hiện gì cả.


Không lâu sau thang máy đi xuống, mọi người cùng bước vào trong, đợi khi đến tầng hai đều ra ngoài hết. Lúc này, trong hành lang chật hẹp ở tầng hai đã có hơn hai mươi người đứng đó.


Đây hầu như là toàn bộ thính giả được mời tới tham gia hoạt động lần này, ngược lại điều này cũng không chứng minh sức ảnh hưởng của diễn đàn thính giả mạnh bao nhiêu, mà thực ra vẫn là vì manh mối và tư liệu của lần này quả thực cũng đủ hấp dẫn người, ngay cả Tần Dương trước đó vẫn luôn ở đảo Tần Hoàng ngoan ngoãn lái taxi thuê cũng tới nơi này.


Ngài Lôi đứng đầu tiên, cách hai mét chính là phòng 233, hai người quản lý diễn đàn này là Lưu Thao và Tôn Hải lại đứng phía sau ngài Lôi.


Tôn Hải hơi cúi đầu, thực ra tận sâu trong lòng anh ta có khát khao cực lớn đối với cánh cửa này, chỉ cần anh ta có thể tiến vào sau đó thăng cấp thành thính giả cao cấp ở bên trong, chắc chắn tám phần mình có thể thành công!


Nhưng khi vừa mới xuống dưới, Tôn Hải đã nhìn thấy Lưu Thao và ngài Lôi đứng chung với nhau, trước đó mình cũng đã từng ám thị hai lần với ngài Lôi nhưng ngài Lôi đều không đả động gì, rõ ràng ông ta hoàn toàn không coi trọng một người mà hiện tại vẫn chưa trở thành thính giả cao cấp như mình, cũng chẳng muốn đầu tư gì lên người mình hoặc là thể hiện ý tốt.


Nhưng bây giờ Tôn Hải còn đang lo lắng một chuyện, nhiều thính giả có thâm niên như vậy đều tiến vào nơi này, lỡ như thật sự có người giẫm phải vận may chó má gì đó lấy được kiện pháp khí có khả năng tồn tại đó đi mất, cuối cùng tiết điểm này biến mất rồi thì mình phải làm sao?


Mình còn có thể tiếp tục áp chế không thăng cấp được bao lâu nữa?


Trận pháp trước cửa hoàn toàn không tổn hại gì, đây là một điểm mà ngài Lôi khó chấp nhận được nhất, trận pháp mà mình đã sắp xếp trước đó lại bị người ta trực tiếp “lội” qua.


Thật sự cũng có chút thú vị đấy.


Khóe miệng của ngài Lôi lộ ra một nụ cười, nguyên nhân hình thành tiết điểm này và bên trong có thật sự tồn tại pháp khí đặc biệt đó hay không thì ngài Lôi không chắc, cũng không rõ, nhưng bây giờ ông ta có thể thừa nhận rằng mình đang tràn đầy sự tò mò về bên trong, có điều mình lại không thể tiến vào, đây mới là tiếc nuối lớn nhất của ông ta.


Ông ta vung tay, cánh cửa từ từ mở ra, xua tan toàn bộ trận pháp của mình ở nơi này, ra hiệu cho Lưu Thao và Tôn Hải ở bên cạnh có thể sắp xếp người tiến vào.


“Căn phòng này chính là tiết điểm sao?” Mập mạp nói với vẻ hơi buồn bực, thực ra trước đó anh ta cũng nhìn ra được một vài manh mối, dù sao thì anh ta cũng xuất thân là người chơi trận pháp, mà trước đây ngài Lôi cũng đã chủ động xóa bỏ trận pháp.


Từng người có thâm niên bắt đầu bước vào trong căn phòng này, trên cơ bản sau khi bước qua khe cửa đó cả người đều biến mất.


“Đù, sao lại có loại cảm giác như Harry Potter thế nhỉ?” Mập mạp thè lưỡi, khi đến phiên anh ta đi băng qua bên cạnh ngài Lôi, anh ta gật đầu khom người với ông ta: “Ngài Lôi, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tôi cũng thích nghiên cứu trận pháp, hy vọng sau này có cơ hội có thể xin ngài chỉ dạy.”


“Trương Bát Nhất.” Ngài Lôi nói ra cái tên của mập mạp, cũng đủ để thấy danh tiếng lan xa của “bông hoa giao tiếp” trong giới thính giả này của mập mạp.


“Chính là tại hạ, chính là tại hạ.”


Sau khi chào hỏi xong, mập mạp cũng không còn dong dài thêm gì nữa mà cẩn thận bước vào trong phòng.


Những người có thâm niên khác bao gồm cả bản thân Lưu Thao cũng tiến vào trong căn phòng này, Tôn Hải đứng ở bên ngoài siết chặt lòng bàn tay rồi lại thả lỏng vài lần, rõ ràng anh ta đang đấu tranh cũng đang do dự, nhưng ánh mắt của ngài Lôi vẫn luôn vô tình cố ý rơi lên người mình, trong đó có ý cảnh cáo rất rõ ràng.


Anh ta hít một hơi thật sâu, những người khác đều đã tiến vào rồi, bên ngoài chỉ còn lại hai người là ngài Lôi và bản thân Tôn Hải.


“Ngài Lôi, ngài muốn canh giữ nơi này hay là tôi canh giữ ở nơi này?” Tôn Hải trông như đã hoàn toàn thoải mái buông bỏ tất cả.


“Tôn Hải.”


“Có tiểu nhân.”


Ngài Lôi nhìn anh ta với vẻ hơi phức tạp, sau đó vẫn lắc đầu: “Cùng nhau đi ăn bữa khuya đi.”


“Vâng.”


Tôn Hải bước phía trước ấn cửa thang máy một cách rất sảng khoái.


“Không cho cậu tiến vào là vì tốt cho cậu thôi, hà tất phải dọn đường cho người khác.” Những lời này ngài Lôi không nói ra bởi vì không thể nói.


Chương 1118

Bình Luận (0)
Comment