Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1119 - Chương 1119 Nhận Mệnh Trời Ban, Tồn Tại Mãi Mãi 2

Chương 1119

Nhận Mệnh Trời Ban, Tồn Tại Mãi Mãi 2


“Vậy dì hỏi lại cháu một lần nữa, cháu tên là gì?”


“Cháu tên là… Lệ Chi.”


Có điều ngay khi Tô Bạch quay đầu lại, lại phát hiện ra mình hoàn toàn không tìm thấy đứa trẻ và một nam một nữ đó đâu, chủ sạp hoa quả đang phẩy cái quạt hương bồ ngồi trên ghế mây uống trà, như thế toàn bộ chuyện trước đó đều chỉ là ảo giác của mình vậy.


Nhưng Tô Bạch biết rõ mình tuyệt đối không thể xuất hiện ảo giác, tại sao bây giờ lại không thấy một nam một nữ và đứa trẻ đó đâu, có khả năng có liên quan đến hoàn cảnh mà mình ở, hơn nữa sở dĩ mình có thể nhìn thấy và nghe thấy hình ảnh đó, cũng có xác suất lớn có liên quan trực tiếp đến mình, có lẽ là vì trong cơ thể mình có dòng máu của một nam một nữ đó, cho nên ngay khi mình đi đến nơi này sẽ xuất hiện hình ảnh đã từng xảy ra ở nơi này của một nam một nữ đó?


Lúc này, Tô Bạch không biết trong tư liệu mà diễn đàn gửi cho các thính giả được mời có viết, một thính giả cấp thấp cường hóa đạo sĩ đã nhìn thấy bà nội đã mất từ lâu của mình ở trong tiết điểm này, cho nên suy đoán hiện tại mà Tô Bạch có được chỉ là một khả năng mà bản thân hắn luận ra, nhưng thật ra cũng đã rất gần với đáp án chân chính rồi.


Con đường này vẫn là con đường này, người qua người lại náo nhiệt và tấp nập, nhưng Tô Bạch lại có hơi không hiểu ra sao, mình nên thoát khỏi tình cảnh này thế nào đây? Hoặc là đổi cách suy nghĩ khác, mình có thể nhận được những gì trong hoàn cảnh này?


Bản tính của thính giả là trục lợi, không có gì khác biệt với một con sói khát máu.


“Lôi Công Thái Cực thu nhận đệ tử!”


“Lôi Công Thái Cực thu nhận đệ tử!”


“Lôi Công Thái Cực thu nhận đệ tử!”


Hôm nay trên con phố có một võ quán vừa vặn khai trương, có người đang múa lân cũng có vài người đàn ông mặc áo dài cổ phục đang biểu diễn Thái Cực Quyền, ở chính giữa là một người đàn ông trung niên mặt lớn tai to đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư, chắc hẳn chính là chưởng môn nhân của nơi gọi là Lôi Công Thái Cực này.


Quảng Đông gần Hồng Kông lại thêm lúc đầu làn sóng cách mạng màu cũng không thật sự càn quét đến nơi này, cho nên khu vực này vẫn duy trì rất nhiều thứ nguyên nước nguyên vị, ví dụ như đãi ngộ của đại sư phong thủy và đại sư võ thuật ở nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác trong nước rất nhiều.


Tô Bạch không có hứng thú gì với chuyện này, thực ra ánh mắt của hắn lại rơi thẳng lên mặt tiền một cửa hiệu nhỏ bên cạnh võ quán, nơi đó chắc hẳn là một tiệm đồ cổ.


Năm chín mươi ba, cải cách mở rộng cũng đã được vài năm đầu, thời thịnh thế mua đồ cổ, thời loạn thế mua vàng kim, đây là đạo lý xưa nay không đổi, ở Trung Quốc lúc này, hiển nhiên ngành đồ cổ cũng bắt đầu phát triển mạnh theo chính sách mở rộng thị trường.


Đương nhiên, không phải Tô Bạch là người thích chơi đồ cổ gì, tuy rằng hắn quả thực đã từng tiếp xúc với không ít đồ cổ nhưng đây cũng là vì thân phận thiếu gia trước đây của hắn, không muốn tiếp xúc với những thứ này cũng khó, nhưng thứ chân chính thu hút Tô Bạch thực ra vẫn là hai bức hoành phi ố vàng ở cửa tiệm đồ cổ, đây là một bộ câu đối.


“Hôm nay quân tới nơi nào?”


“Sau này thiếp về nơi đó?”


Hoành phi giống như vè đọc nhanh, nhưng đối với Tô Bạch mà nói lại có một loại cảm giác đặc biệt, như thể nó đang nói chính mình hoặc có lẽ là nói cục diện trước mặt này.


Hắn không rõ có phải do tác động tâm lý của mình hay chỉ là một sự trùng hợp, nhưng nếu bây giờ đã ở trong hoàn cảnh này hiển nhiên chỉ đành đi qua đó nhìn trước xem sao.


Cửa rất nhỏ, bị võ quán bên cạnh lấn chiếm rất nhiều không gian, khi Tô Bạch tiến vào chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên xe lăn đọc sách ở bên trong, thấy có khách vào cửa, người đàn ông đặt sách trong tay xuống, quay xe lăn lại gần phía Tô Bạch.


“Muốn xem gì sao?”


“Ở chỗ cậu có gì?” Tô Bạch hỏi.


“Từ xưa đến nay.” Người đàn ông đáp.


“Khẩu khí không nhỏ đấy.” Tô Bạch nở nụ cười, người đàn ông ngồi trên xe lăn này cứ mang đến cho mình một loại cảm giác mắc chứng hoang tưởng thế nào, trông rất giống mấy cậu trai thích ru rú trong nhà ở thế giới hoạt hình sau này vậy, đặc biệt là giọng điệu và thái độ trong lời nói tràn đầy vẻ tự tin đó.


Người đàn ông mỉm cười, duỗi tay lấy một cái hộp gỗ đặt trong đống chai lọ bên chân, vừa mở hộp gỗ vừa hỏi: “Anh muốn nhìn quá khứ trước hay là muốn nhìn tương lai trước?”


“Không phải tiệm đồ cổ đều bán đồ ở quá khứ sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


“Nhưng người tới mua có thể từ tương lai tới.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn đáp lại một cách rất tùy tiện.


Nhưng khi anh ta nói ra câu này, Tô Bạch lập tức thu lại toàn bộ suy nghĩ khinh thường của mình, thế này còn có thể dùng chứng hoang tưởng hoặc chó ngáp phải ruồi để giải thích sao?


Bảng hiệu ở cửa và giọng nói của chủ tiệm mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì này, có chuyện trùng hợp như vậy sao?


“Có một thứ trên đó khắc: Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.”


“Ý của cậu là ngọc tỷ truyền quốc sao?”


“Nhìn xem.”


Người đàn ông lấy một vật hình lập phương được bọc bằng vải lụa từ trong chiếc hộp gỗ ra rồi trực tiếp ném cho Tô Bạch. Nhưng khi rơi vào trong tay Tô Bạch, lại chỉ còn khăn trắng, khối lập phương đó đã biến mất không còn thấy đâu.


“Thế này là sao?” Tô Bạch cầm khăn lụa trắng trong tay hỏi với vẻ khó hiểu: “Tiệm đồ cổ biến thành tiệm ảo thuật sao?”


Ngón tay của người đàn ông bắt đầu run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch với vẻ khó tin.


“Anh… anh… anh đã từng thấy ngọc tỷ chân chính của Tổ Long rồi sao?”


Chương 1119

Bình Luận (0)
Comment