Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1120 - Chương 1120 Miếng Vàng! 1

Chương 1120

Miếng Vàng! 1


Ngọc tỷ của Tổ Long?


Ý tứ chắc hẳn chính là cái gọi là “ngọc tỷ truyền quốc,” được đúc và khắc bằng Hòa Thị Bích bởi thừa tướng đời Tần Lý Tư theo lệnh của Tần Thủy Hoàng. Khối ngọc vuông vức bốn tấc, phía trên là năm con rồng giao nhau, ở phía chính diện khắc tám chữ Triện do Lý Tư viết “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi” để làm tín vật của “trời ban hoàng quyền, chính thống hợp pháp.”


Người thanh niên ngồi trên xe lăn hỏi Tô Bạch có phải đã từng nhìn thấy ngọc tỷ truyền quốc hay không, Tô Bạch thật sự đã từng nhìn thấy, tuy rằng không tính là “tận mắt” nhìn thấy mà là thấy ở góc độ của một Vampire ngồi trong nhà lao, ở trong hình ảnh đó Tổ Long cầm ngọc tỷ trong tay đập nát một con hắc long cản đường.


“Ha ha, thú vị, thú vị.” Người thanh niên ngồi xe lăn quan sát Tô Bạch cẩn thận: “Không thể, chắc chắn không thể.”


“Cậu khẳng định tôi đã từng nhìn thấy sao?” Tô Bạch hỏi.


“Đúng, anh có biết đây là nơi nào không?” Thanh niên ngồi trên xe lăn xoay xe lăn về phía trước quầy nhỏ của mình: “Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là giả hết.”


“Tôi biết.” Tô Bạch gật đầu, ở đây là giả không thể nghi ngờ gì, trên cơ bản Phát Thanh cũng được tính là đích thân chứng thực thế giới hiện thực này, thế giới hiện thực là một thứ chính yếu, cũng chính là thế giới tuyệt đối chân thật và hoàn toàn tồn tại.


“Ừm, tôi biết anh chắc chắn biết, nhưng quay trở lại vấn đề chính, tôi rất tò mò anh đã nhìn thấy ngọc tỷ chân chính của Tổ Long ở nơi nào, lẽ nào ngọc tỷ của Tổ Long thất truyền nhiều năm như vậy đã tìm được rồi sao?”


Tô Bạch lắc đầu: “Chắc chắn vẫn chưa tìm được.”


“Ồ cũng đúng, nếu tìm được sẽ không có khả năng tôi không biết, hơn nữa chắc hẳn cũng không thể tìm được.” Thanh niên đặt quyển sách trước mặt sang một bên với vẻ hơi thương cảm, qua một lúc, thấy Tô Bạch không hỏi mình anh ta lại hỏi hắn trong sự khó hiểu: “Anh không tò mò chút nào sao?”


“Tò mò?” Tô Bạch nhún vai: “Tò mò cái gì?”


“Nhân sinh quan của anh, không đúng, thần kinh của anh có vấn đề, ở một vài phương diện rõ ràng quá tiêu cực, đối với chuyện mà một vài người bình thường đều cảm thấy hứng thú thì anh lại không có hứng thú.” Trong tay thanh niên nghịch một miếng ngọc cổ, nói với vẻ hơi buồn rầu: “Nhưng thực ra cũng không có sự khác biệt lớn đến đâu, tôi nói là giữa anh và tôi kìa.


Anh không nhìn thấy ngọc tỷ là vì anh đã từng thấy nó chân chính, như vậy bản giả của nó sẽ không xuất hiện ở đây để anh nhìn thấy, nguyên nhân rất đơn giản là vì toàn bộ mọi thứ ở đây đều là giả.”


“Nhưng trước đó tôi đã từng thấy người mà tôi quen trên phố, hơn nữa còn không chỉ có một.” Tô Bạch hỏi.


“Vậy sau đó thì sao?” Thanh niên cười hỏi: “Người mà anh biết ở đâu? Đi đâu rồi?”


Tô Bạch hơi nhíu mày, dường như hắn có hơi hiểu ra ý tứ trong lời nói của thanh niên.


Thanh niên cũng không ra vẻ cao thâm mà nói thẳng: “Bởi vì anh đã từng nhìn thấy, ngay khi tôi ném chiếc khăn lụa trắng bọc ngọc tỷ của Tổ Long cho anh, trong đầu anh đã biết rõ đây là thứ gì, hiển nhiên sẽ xuất hiện hình ảnh liên tưởng đến ngọc tỷ của Tổ Long trong ký ức của anh.


Cho nên, nó mới biến mất.


Anh nói trước đó anh đã gặp người quen của mình, nhưng nói ra thời gian chênh lệch này cũng gần hai mươi năm rồi, ha ha, đây là tin tức mà người tiến vào nơi này trước đây đã nói cho tôi biết.


Nói cách khác khi anh gặp được người quen của anh, anh thực sự không biết bọn họ là ai, phản ứng đầu tiên chắc chắn là không nhận ra, nhưng sau đó ngay khi anh nhận ra bọn họ là ai, bọn họ sẽ trực tiếp biến mất.”


Tô Bạch gật đầu, quả thực là như vậy.


“Ừm, cho nên mọi thứ ở đây đều là giả, bao gồm cả tôi.” Thanh niên chỉ vào mình: “Nếu như hình dung một cách chính xác thì tôi chắc hẳn cũng được tính là một khí linh, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình thậm chí còn không thể tính là một khí linh.”


“Vậy rốt cuộc cậu là thứ gì?”


Thanh niên nhìn Tô Bạch với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Ít nhất anh cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ? Mà cũng đúng thôi, tôi quả thực chỉ là một đồ vật, tôi thuộc một phần của ngọc tỷ của Tổ Long nhưng tôi cũng không thể tính là ngọc tỷ của Tổ Long.”


Ngón tay của Tô Bạch nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy, đáp: “Cậu là miếng vàng đó?”


“Học lịch sử không tệ đấy, người lần trước tiến vào đây cũng không biết manh mối này đâu.” Khi thanh niên nói xong những lời này, đột nhiên khoát tay với Tô Bạch: “Đợi chút, lại có rất nhiều người tới đây, tôi phải sắp xếp tiếp đón một chút đã.”


Ngay sau đó, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy hình ảnh xung quanh dao động, tổng cộng dao động hai mươi mấy lần.


Thanh niên ngả người trên xe lăn với vẻ hơi mệt mỏi: “Tôi thật sự có hơi hối hận vì đã đặt lối vào ở đó, sao lần này người tiến vào lại nhiều như vậy chứ?”


“Còn có người vào nữa sao?” Tô Bạch có hơi ngạc nhiên, trong lòng thì lại nghĩ mập mạp đang làm trò quỷ gì vậy, lấy mình làm người dò đường sao? Bây giờ Tô Bạch vẫn chưa biết nguyên nhân chân chính của phòng số 233.


“Ế, không phải anh và bọn họ đi cùng nhau sao?” Thanh niên trông có vẻ hơi bất ngờ.


“Sau khi tiến vào nơi này không thể nhìn thấy người khác sao?” Tô Bạch hỏi.


“Mỗi người là một sân đơn lẻ cho nên tôi rất mệt, đúng rồi, tôi rất tò mò chuyện anh đã nhìn thấy ngọc tỷ của Tổ Long ở nơi nào? Trước đó anh vẫn chưa trả lời tôi.”


“Trong trí nhớ của người khác.” Tô Bạch cũng thành thật đáp.


“Ồ.” Thanh niên gật đầu: “Vậy cũng không khó hiểu.”


“Rồi sao?” Tô Bạch hỏi: “Tiếp theo tôi nên làm gì?”


Thực ra Tô Bạch đã coi thanh niên này thành NPC trong trường hợp này, giống như khi chơi trò chơi trực tuyến sẽ có ông già ở cửa thôn sắp xếp một nhiệm vụ cho bạn đi hoàn thành, sau đó nhận được một phần thưởng ấy.


“Anh có thể tiếp tục đi dạo ở nơi này để nhìn ngắm phong cảnh, danh lam thắng cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể so được với phong cảnh ở hơn hai mươi năm trước, không phải sao?”


Tô Bạch kéo một cái ghế mây trong tiệm tới rồi ngồi xuống, hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Vậy cậu để lại một tiết điểm ở nơi này, rốt cuộc để làm gì?”


Chương 1120

Bình Luận (0)
Comment