Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1121 - Chương 1121 Miếng Vàng! 2

Chương 1121

Miếng Vàng! 2


“Đã nghe qua câu tinh lực dồi dào chưa?” Đột nhiên thanh niên hỏi Tô Bạch một cách rất nghiêm túc.


“…” Tô Bạch.


“Tôi vẫn luôn ở nơi này, không thể nhớ rõ cách lần cuối lưu lạc đến vị trí này đã bao nhiêu năm rồi nữa, nhưng cứ ba năm một lần tôi sẽ xuất hiện và lối vào nơi này cũng sẽ xuất hiện, lần nào cũng sẽ có người tiến vào. Tôi sẽ hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt nhưng tôi cũng không phải ngọc tỷ thật của Tổ Long, nếu anh đã nói ra tôi là vàng, vậy anh chắc hẳn cũng biết thân phận của tôi.


Cho nên sau khi tinh hoa của nhật nguyệt bị tôi hấp thụ, tôi rất khó có thể dùng nó để tu luyện và thăng cấp, hơn nữa bản thân tôi cũng biết rõ, nếu như tôi thật sự nghĩ đủ mọi cách tu luyện bản thân và đi tìm con đường khác, vậy có khả năng tôi sẽ không được phép tiếp tục tồn tại nữa.


Cho nên, cứ ba năm một lần tôi sẽ cố tình mở tiết điểm của mình ra để người khác tiến vào, tôi có thể mượn cơ hội này tiêu hao sức mạnh của mình, bớt cho nghẹn đến phát hoảng.”


“Ví dụ này thật sự rất thiết thực đấy.” Tô Bạch đứng dậy: “Vậy phải ra ngoài thế nào?”


“Sao thế, anh thật sự không lưu luyến phong cảnh hai mươi năm trước một chút nào sao?” Thanh niên nhìn Tô Bạch, hơi mỉm cười và bảo.


“Tôi thà đi xem phim Hồng Kong hoặc là trở về xem phim cương thi của Lâm Chính Anh còn hơn.” Tô Bạch thở dài: “Nói cho tôi biết nên ra ngoài thế nào đi.”


“Cứ thuận theo con đường phía trước rồi rẽ trái, trực tiếp nhảy xuống Châu Giang là có thể trở về, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”


“Tạm biệt.”


Tô Bạch vẫy tay và đi thẳng ra khỏi cửa tiệm đồ cổ này, thanh niên trong tiệm đồ cổ quay xe lăn của mình đi tới bên cửa, nhìn Tô Bạch bước từng bước về phía Châu Giang đó.


“Anh ta thật sự không có hứng thú với mình một chút nào sao?” Thanh niên có hơi bất ngờ, cũng có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh, anh ta đã nhìn thấy Tô Bạch quay người lại đi về phía này.


“Anh ta vẫn cảm thấy hứng thú với mình đi.” Khóe miệng của thanh niên lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại biến mất rất nhanh không còn thấy đâu nữa, anh ta nhìn thấy Tô Bạch đi mua một phần trà lạnh ở trong cửa tiệm đó, sau đó vừa uống trà vừa đi về phía Châu Giang.


“Đi đi đi đi, anh thật sự là người không có lòng tò mò nhất mà tôi từng gặp, chắc chắn là một tên có tâm lý vặn vẹo, ồ… công chúa điện hạ?”


“Cô từng nói muốn tặng cho tôi một món quà.” Mập mạp đứng trên đống gạch ngói vụn hỏi với vẻ hơi chờ mong: “Hơn nữa tôi có một loại dự cảm không phải dùng nhân quả để nhìn, rằng tôi thật sự cảm thấy món quà mà cô nói với tôi rất có khả năng đang ở nơi này.”


“Cái gì? Cô nói nơi này là một miếng vàng sao?” Mập mạp cúi đầu nhìn xung quanh: “Ở đây toàn là đá với gạch, vàng ở đâu ra?”


Một thanh niên ngồi trên xe lăn chậm rãi đi về phía đống đổ nát ở khu phá bỏ và di dời bên này từ bên kia đường, anh ta mang theo nụ cười mỉm và hồi tưởng, đợi khi đến trước mặt mập mạp, trên mặt chỉ còn lại một thứ gọi là thương cảm.


“Tham kiến công chúa điện hạ.” Thanh niên hơi cúi đầu.


“Cô ấy nói cô ấy không quen cậu nhưng cô ấy nói cậu sẽ giúp tôi.” Mập mạp chỉ vào mình rồi lại chỉ vào thanh niên trên xe lăn.


“Anh muốn gì?” Thanh niên hỏi mập mạp.


“Tôi muốn nhìn thấu tất cả.” Sau khi mập mạp nói xong lại nghĩ ngợi, sau đó lại bảo: “Tôi muốn thăng cấp.”


Cái sau càng chân thực hơn cái trước một chút.


Thanh niên hơi do dự rồi đáp: “Tôi không có cách nào giúp anh thăng cấp, bởi vì vốn tích lũy ban đầu của anh vẫn chưa đủ, một người mà tôi vừa mới gặp ở cảnh khác, vốn tích lũy của anh ta đã dư thừa rồi, tôi có thể giúp anh ta thăng cấp nhưng anh ta lại không có hứng thú với tôi cho lắm.”


“Chậc, chắc chắn não của con hàng đó có vấn đề rồi.” Mập mạp chà xát tay, nói tiếp: “Không sao không sao, cậu có lợi ích gì có thể cho tôi thì cứ cho đi.”


“Tôi có thể cho anh phong cảnh đẹp nhất ở nơi này.” Thanh niên đáp một cách rất thành thật.


Mập mạp hít một hơi thật sâu, kiềm chế thôi thúc muốn đánh chết người tàn tật này.


“Tôi biết công chúa điện hạ có ý gì nhưng tôi không thể giao mình cho anh được.” Thanh niên đáp một cách rất nghiêm túc: “Tôi không thể đi gây sự chú ý khắp nơi như vậy được, thậm chí tôi còn không thể ra ngoài.”


“Cô ấy nói cậu không biết điều.” Mập mạp thuật lại lời.


“Là công chúa điện hạ người không tuân thủ quy tắc. Thế giới này đã sớm không còn là thời đại mà Tổ Long sống nữa rồi, sở dĩ cô có thể xuất hiện hơn nữa có thể đi lại trong thế giới này hoàn toàn là vì cô chỉ còn lại tàn hồn, bằng không, quy tắc của thế giới này sẽ không cho phép có sự xuất hiện của cô.” Thanh niên nói đến đây trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng, xuất hiện sự đối lập rõ ràng với thái độ nho nhã nhất quán trước đó của anh ta.


“Còn nữa, tôi cũng không phải ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay của Tổ Long năm đó, cho nên khi tôi vui sẽ nhận cô là công chúa, còn khi tôi không vui thì cô là ai thế?”


Thanh niên vừa dứt lời, nước sông Châu Giang ở một bên bắt đầu cuộn trào thậm chí là vọt thẳng lên trời, Châu Giang ở trong hai mươi mấy hình ảnh khác cũng cùng bay lên không trung sinh ra sự trùng điệp, hình thành một đám mây đen nặng nề bao phủ toàn bộ bầu trời.


“Chậc chậc chậc…” Mập mạp chép miệng, nói trong sự hoang mang: “Mẹ kiếp, chị gái, sao tôi cứ cảm thấy bị cô hại thế nhỉ?”


Mà trong một cảnh khác, Tô Bạch đang uống trà lạnh Lương Thị chính thống của hai mươi năm trước cũng nhảy xuống Châu Giang mà không hề do dự một chút nào, nhưng đột nhiên nước sông Châu Giang lại bay vọt lên trời, ngay khi hắn nhảy xuống, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, dưới chân hắn chính là lòng sông khô cạn.


Chương 1121

Bình Luận (0)
Comment